Thọ Khang Bảo Giám Là Sách Gì

-

THỌ KHANG BẢO GIÁM壽康寶鑒Ấn quang đãng đại sư tăng đính
Chuyển ngữ: Bửu quang quẻ Tự đệ tử Như Hòa(theo bản in của Giai Phương Ấn Loát Hữu Hạn Công Ty, năm 1991)Giảo duyệt: Đức Phong cùng Huệ Trang

*

PHẦN I

Lời mở đầu

Con người từ dung nhan dục nhưng sanh, cho nên tập khí này đặc trưng sâu đậm. Hễ ko kiêng dè cẩn thận, đa số sẽ mang lại nỗi chết vì sắc dục! những bậc thánh vương thời cổ bởi yêu yêu thương dân, mang đến nên đối với chuyện vợ ông xã ân ái, chẳng nuối tiếc công không đúng quan truyền lệnh, cần sử dụng linh gỗ đi khắp những nẻo đường<1>, ngõ hầu người dân khỏi bắt buộc sầu lo bởi trót lầm lẫn mà mất đi tánh mạng. Lòng trường đoản cú ái ấy chính xác là khôn xiết! cho đến đời sau, không chỉ chánh lệnh của đất nước chẳng còn kể đến, ngay cả cha mẹ cũng chẳng dạy dỗ con cái, cho nỗi đại phần nhiều thiếu niên bởi vì lầm lạc nhưng mất đi tánh mạng, đáng bi tráng quá sức! Bất Huệ sinh sống trên cõi đời mấy chục năm, thấy nghe hơi nhiều, khôn phòng bi thương! bởi vậy, quyên tuyển mộ in cuốn sách này để mong những người cùng hàng những được sinh sống lâu, mạnh dạn khỏe. ước ao sao những người có được cuốn sách này, ai nấy gần như đọc kỹ, chuyển phiên vần lưu lại thông, chớ để giá thành tâm tư, chi phí tài, nhưng mà trọn chẳng được mảy may công dụng thật sự nào, thì may mắn lắm thay!

Đề tựa sách lâu Khang Bảo Giám

Chẳng tất cả ai không thích trường thọ, táo tợn khỏe, yên ổn, bé cháu đông đảo, công nghiệp lẫy lừng, vận may gửi tới; cũng không một ai muốn bị đoản mạng, chết yểu, căn bệnh tật, bé cháu tuyệt diệt, nhà đạo suy đồi, hung thần quỷ ác ngự đến. Đấy là niềm ước muốn thường tình của con bạn trong mọi cõi đời, dẫu là đứa trẻ new cao bố thước (thước Tàu), không ai là chẳng như vậy. Dẫu là người chí ngu, cũng trọn vẹn chẳng vui lòng vì bị tai họa, chán phước, ghét lành; tuy vậy kẻ hiếu nhan sắc tham dâm thì những điều tâm họ muốn mỏi và hầu như chuyện thân bọn họ làm, đích thực là trái nghịch nhau. Rốt cuộc mang đến nỗi chuyện chẳng ước muốn lại bị, chuyện hy vọng muốn không có cách như thế nào đạt được, chẳng đáng bi quan ư? Khoan hãy nói đến kẻ buông tuồng khu vực hoa, chỗ liễu, chỉ mong mỏi chuyện ấy; ngay trong khoảng vợ chồng, nếu cứ tham đắm, ắt có khả năng sẽ bị táng thân, mất mạng! cũng đều có kẻ chẳng quá mức cho phép tham đắm, dẫu vậy do chần chờ kiêng kỵ (những chuyện né kỵ được ghi không hề thiếu ở phần sau cuốn sách, cho nên vì vậy ở đây, tôi không ghi rõ) cứ mạo muội theo đuổi, đến nỗi bị tử vong, thiệt quá xứng đáng thương! vị thế, tiền nhân hậu soạn sách Bất Khả Lục thuật rõ cặn kẽ mối hại dung nhan dục, số đông câu phương pháp ngôn khuyên răn tránh dâm, bớt dục, những mẩu truyện chứng tỏ “phước thiện, họa dâm”<2>, cách thức trì giới, như ngày tháng, rất nhiều lúc, các nơi chốn, số đông người, những việc nên tránh kỵ, chẳng ngại ngùng phiền phức, phần đông được trình bày cặn kẽ, ngõ hầu người đọc biết phải bắt buộc kiêng dè phần lớn gì. Trọng điểm giác nắm cứu dân ấy, nói cách khác là “khẩn thiết, châu đáo, thiết tha hết mực!” Ấn quang quẻ lại tăng đính<3> sách ấy, đặt tên là lâu Khang Bảo Giám với quyên mộ để in ra, hòng giữ truyền rộng lớn rãi, là vì gồm nỗi đau lòng quan yếu chịu được!

Một môn sinh là La Tế Đồng, tín đồ Tứ Xuyên, tư mươi sáu tuổi, bao gồm thuyền buôn ngơi nghỉ Thượng Hải, tánh tình tương đối trung hậu, tin sâu Phật pháp, cùng với nhóm ông quan lại Quýnh chi v.v… đồng tạo nên Tịnh Nghiệp Xã. Một trong những năm Dân Quốc 12, 13 (1923-1924), thường mong đến núi quy y, vày bận việc, nên chưa được thỏa nguyện. Năm Dân Quốc 14 (1925), ông ta mắc bệnh cổ trướng mấy tháng, tình thay cực nguy hiểm, chữa thuốc Tàu, dung dịch Tây hồ hết vô hiệu. Đến ngày Mười tứ tháng Tám, thanh toán tiền thuốc, vì số tiền quá lớn, ngay tắp lự bực bản thân nói: “Từ đây dù cho có chết, ta cũng ko uống thuốc nữa”. Bà xã bèn đối trước Phật cầu hòn đảo khẩn thiết, nguyện xuyên suốt đời ăn uống chay, niệm Phật, cầu cho ông chồng được lành bệnh. Ngay trưa hôm ấy, bệnh liền đưa biến, đi tiêu xả ồ ạt nước ứ ra, không thuốc gì nhưng hết bệnh.

Bạn đang xem: Thọ khang bảo giám là sách gì

Cuối mon Tám, Quang mang đến đất Thân (Thượng Hải), ngụ tại miếu Thái Bình. Ngày mồng nhì tháng Chín, mang lại Tịnh Nghiệp làng mạc họp mặt cùng ông quan lại Quýnh Chi, ông Tế Đồng cũng có thể có mặt. Tuy thân thể chưa hoàn toàn khỏe hẳn, cơ mà khí nhan sắc thuần tịnh, tươi tắn không ai bằng. Gặp mặt Quang, ông ta phấn kích thưa: “Sư phụ mang đến rồi! nhỏ xin quy y tại khu đất Thân, chẳng cần phải lên núi nữa!” Ông ta chọn ngày mồng Tám, cùng vợ đến chùa Thái Bình, thuộc thọ Tam Quy, Ngũ Giới. Lại thỉnh những cư sĩ Trình Tuyết Lâu, quan Quýnh Chi, Đinh Quế Tiêu, Âu Dương Thạch Chi, Từ trĩ nội trĩ ngoại Liên, Nhậm trọng tâm Bạch v.v… bồi tiếp Quang cần sử dụng cơm. Ngày mồng Mười, lại mời Quang mang lại nhà cần sử dụng cơm, với nói: “Sư phụ chủ yếu là cha mẹ của bọn đệ tử, đàn đệ tử đó là con cái của sư phụ”. Quang nói: “Cha bà mẹ chỉ lo khi bé bệnh, nay bệnh ông mặc dù khá, nhưng chưa bình phục, hãy cần thận trọng”. Tiếc là chưa nói rõ “chuyện cần thận trọng” đó là chuyện chống sự (ân ái). Đến hôm cuối tháng, tại Công Đức Lâm mở hội Cảm Hóa bên Tù, ông ta cũng dự hội. Buổi hội giải tán xong, gồm mười mấy bạn giữ quang lại dùng cơm. Ông ta vừa bắt đầu đến, bèn cùng người trông coi sổ sách hiệp thương mấy câu rồi đi, sắc đẹp mặt hệt nhau như người chết, quang quẻ biết là do ông ta phạm buộc phải phòng sự mà lại ra. Rất hối tiếc lúc đó chỉ nói “cha người mẹ chỉ lo khi nhỏ bệnh”, trước đó chưa từng nói rõ duyên do, mang đến nỗi ông ta lại bị nguy ngập.

Muốn tôn tạo sách này để khẩn thiết khuyên nhủ răn, nhưng vày bận bịu, chưa làm được. Ngày mồng Sáu tháng Chín, quang quẻ về núi, bèn nhờ cất hộ ngay một lá thư, trình bày hết sức tường tận lẽ lợi, hại, nhưng đã không còn thuốc gì cứu được nữa, mấy bữa sau <ông ta> mất. Dịp mất, ông quan lại Quýnh bỏ ra mời những vị cư sĩ đều đến niệm Phật, ông La đạt được vãng sanh Tây Phương tuyệt không, chưa thể biết, nhưng không đến nỗi đọa lạc. Ôi! Bị bệnh nguy kịch mấy tháng, do Tam Bảo gia bị, đề xuất không sử dụng thuốc nhưng mà được lành bệnh, trong vòng mười mấy ngày, khí sắc tươi tỉnh vượt xa người bình thường. Do đo đắn thận trọng, nhầm lẫn phạm đề nghị phòng sự nhưng mà chết. Không chỉ là từ bỏ tàn hại cuộc đời, hơn nữa cô phụ từ bỏ ân của Tam Bảo vượt đỗi! quang nghe tin cáo phó, vai trung phong đau xót, suy nghĩ cõi đời chưa bao giờ kiêng kỵ, cứ mạo muội theo đuổi chuyện đó, đến nỗi mất mạng những vô số! ví như chẳng lập biện pháp ngăn ngừa, giữ gìn trước, và đúng là đã đánh mất đạo từ bi cứu vớt khổ của đức Như Lai. Tính lấy Bất Khả Lục tăng đính, ấn loát lưu lại truyền rộng rãi, ngõ hầu cả thế gian đều biết kị kỵ, chẳng mang đến nỗi lầm lẫn, đánh mất tánh mạng.

Một vị cư sĩ rước số tiền do chị em để lại là 1 trong ngàn sáu trăm đồng, tính in thiện thư để thí tặng. Quang bảo ông ta sử dụng hết số tiền ấy để in lâu Khang Bảo Giám, hòng cứu vớt vớt thanh niên nam phụ nữ chưa chạm mặt cảnh nguy hiểm. Có nghĩa là do chết choc của 1 mình ông La Tế Đồng, sẽ khiến cho hết thảy những người đọc sách này trong bây giờ và vị lai, hầu như biết phải phải răn dè, thận trọng, cũng giống như do xoay vần lưu giữ thông, lần lượt hướng dẫn lẫn nhau, đang khiến cho tất cả thế gian phần đông cùng tận hưởng trường thọ, khỏe khoắn khỏe, bình yên, nỗi khổ “quan, quả, cô, độc”<4> ngày càng ít thấy. Bởi thế thì vị cái chết của một mình ông La Tế Đồng, lại khiến cho hết thảy mọi người đều được sinh sống thọ, khỏe mạnh, thì tử vong của ông Tế Đồng sẽ sở hữu công đức. Nhờ vào công đức ấy, hồi phía vãng sanh, ắt đã từ tạ Sa Bà, cao đăng rất Lạc, có tác dụng đệ tử của Phật Di Đà, làm các bạn lành trong hải chúng. Mạnh Tử nói: “Dưỡng trọng tâm giả, mạc thiện vu trái dục” (Dưỡng trọng điểm thì không gì xuất sắc bằng sút ham muốn). Tuy cũng đều có kẻ thiểu dục mà đoản mạng, nhưng cũng tương đối ít. Cũng đều có người đa dục, vẫn sinh sống lâu, cơ mà ít lắm! Lúc mạnh mẽ còn cần tiết dục, huống bỏ ra lúc bệnh nặng new lành!

Mười năm trước, con của một vị đại thương gia, học tập Tây Y nghỉ ngơi Nhật Bản, đỗ đầu, ngồi xe điện. Xe không ngừng, sẽ nhảy xuống, bửa gãy cánh tay. Do chủ yếu anh ta là bác bỏ sĩ, phải chữa trị ngay. Phàm bị thương ngơi nghỉ xương, ắt yêu cầu kiêng cô gái sắc trong tầm một trăm mấy mươi ngày. Cánh tay của anh ấy ta lành chưa được bao lâu, bởi vì mừng thọ mẹ, tức tốc trở về nước, đêm ngủ cùng vợ, ngày hôm sau liền chết. Chàng trai này khá thông minh, sắp đến thành bác sĩ, sao lại so với chuyện né kỵ này lại ngờ nghệch chẳng biết, để đến nỗi phút chốc khoái lạc cướp mất tánh mạng khôn xiết trọng? Đáng bi thương quá sức!

Năm trước, một yêu quý nhân đang chạm chán vận may, ngày hôm trước giành được mối lợi sáu bảy trăm đồng, tương đối đắc ý. Ngày hôm sau, tự chỗ fan thiếp đi mang lại chỗ bà xã cả, người bà xã vui lắm. Thời gian đó, nhằm mục tiêu tháng Năm, trời khôn cùng nóng, bà xã bật quạt điện, sắp đặt chậu tắm, mang nước đá pha mật đến uống. Chỉ biết giải nhiệt đến mát, làm sao biết: Hễ mong muốn ân ái, không được sử dụng chất lạnh. Chưa đầy ba giờ sau, đau bụng chết tốt! do vậy biết: chính vì thế gian chẳng biết kiêng kỵ, cứ có tác dụng bừa đi, mang lại nỗi tử vong chẳng biết mấy ngàn vạn ức! nhưng từ xưa cho nay, người dân có phước mập nhất, không người nào hơn hoàng đế. Phước to thì lâu cũng phải dài! test xét kỹ xem: Mười ông vua, tất cả tám chín ông ko thọ; chẳng buộc phải là vị dục sự quá nhiều, lại do chẳng biết kiêng kỵ, mang lại nỗi tự tinh giảm tuổi thọ kia ư? tín đồ đại lý tưởng trong nuốm gian, phần nhiều thường chẳng thọ, là vì không hiểu biết nhiều kỹ chuyện này mà bắt buộc nỗi! Quang hay nói: “Người đời vào mười phần, tất cả đến bốn phần do sắc dục cơ mà chết. Tứ phần tuy chẳng chết trực tiếp do sắc dục, thì cũng vì vì tham sắc dục nhưng mà bị hao tổn, chịu đựng đủ phần đông thứ cảm hứng gián tiếp khác nhưng mà chết. Người vốn vày số mạng mà lại chết, bất vượt chỉ là một trong hai phần nằm trong mười phần nhưng mà thôi!” Thế giới mênh mông, dân chúng đông đảo, mười phần bao gồm tới tám chín phần chết bởi vì sắc dục, chẳng đáng bi ai ư? Đấy đó là lý bởi vì Quang giữ thông sách Thọ Khang Bảo Giám. Mong những tình nhân thương con cái trong cõi đời, cũng giống như những ai vị đồng bào tạo hạnh phúc, chống ngừa họa hoạn, thảy gần như phát trọng tâm ấn tống, xoay vần giữ thông, làm cho ai nấy phần đông biết đông đảo điều tránh kỵ, ngõ hầu chẳng cho nỗi lầm lạc, đánh mất tánh mạng, cũng như chẳng bị tàn tật, cho nỗi quan trọng thành tựu. đa số kẻ buông tuồng tra cứu hoa tìm liễu, phần lớn là vì không có chánh kiến, bị lầm lạc bởi bạn hữu phóng túng hoặc dâm thư, đến nỗi hãm thân trong biển dục, không thể thoát được! Nếu chịu đọc kỹ , đang biết lợi sợ sâu xa, đối với những điều quan hệ đến việc vinh diệu tuyệt nhục nhã của tổ tông, cha mẹ, tương tự như đối với sự “sống, chết, thành, bại” của bạn dạng thân lẫn gia đình, cũng như con con cháu hiền tuyệt ngu, tuyệt diệt hay hưng vượng, vẫn đều làm rõ như nhìn vào ngọn lửa. Trường hợp thiên lương chưa hoàn toàn mê muội, bao gồm ai hễ ánh mắt đến, mà vai trung phong chẳng kinh hoàng, cố gắng nỗ lực đau đáu tránh dè ư? vẫn thấy từ kia về sau, ai nấy vui hưởng trọn mối thiên luân vợ chồng, chẳng đến nỗi tham dục tổn thân, đã tề mi giai lão<5>, vừa thọ, vừa khỏe mạnh mạnh. Người ít dục thường đông con. Con của họ chắc chắn là thể chất khỏe mạnh mẽ, vai trung phong chí trinh lương, không chỉ có chẳng mắc lỗi từ bỏ tổn hại thân thể, mà chắc chắn là còn trở thành hạng thông minh làm rạng mi nở mặt cha mẹ. Đấy đó là điều quang đãng thơm thảo muốn mỏi nhiều năm lâu. Nguyện bạn đọc cùng trình bày sự đồng tình, tùy duyên lưu giữ truyền, thì nhân dân như ý lắm, mà tổ quốc cũng như ý lắm thay!

Cuối Xuân năm Dân Quốc 16 (1927), tức năm Đinh Mão, thường Tàm Quý Tăng phù hợp Ấn quang đãng kính soạn

Lời tựa tái phiên bản sách Bất Khả Lục

Cái họa đàn bà sắc rất là khốc liệt. Tự xưa mang lại nay, vì chưng họa này cơ mà nước mất, công ty tan, bại thân, hay tự, kể thế nào cho xiết! Dẫu chưa đến nỗi ấy, nhưng trong số đó, đầy đủ kẻ thân đang khỏe mạnh, đổi thay suy nhược, chí đã sáng suốt biến chuyển hôn ám, biến chuyển tư chất đội trời đánh đấm đất, ý muốn “thành thánh, thành hiền”, trở thành hạng trung bình thường, kém tệ, không tồn tại chí lập thân, lại há có ngằn hạn? Huống chi, rất nhiều kẻ nghịch thiên lý, loạn nhân luân, sống làm loài cầm thú khoác áo, đội mũ, chết đọa vào tam thứ ác đạo, làm cho sao có thể thấy hết, biết hết đến được? Ôi! chiếc họa phái nữ sắc sao mà khốc liệt tột bậc như vậy! bởi vì đó, chư thánh, chư hiền, quan trọng đặc biệt rủ lòng xót thương, hoặc dùng lời lẽ cứng nhắc để răn dạy, hoặc sử dụng lời nhẹ nhàng nhằm khuyên bảo, ngõ hầu mọi cả cõi đời đa số biết lý “phước thiện, họa dâm”. Lại còn nêu ra các sự thật để răn dạy, ngõ hầu hồ hết ai biết yêu thương thiết yếu mình, hễ phát âm đến, ắt vẫn sợ sệt, tởm hoảng, đọc ra, thô cạn dòng bằng hữu nhân dục, khôi phục thiên lương sắp bị diệt. Từ đấy, hết thảy đồng luân hầu hết hưởng phước “giàu thọ, khỏe khoắn mạnh, bình yên”, vĩnh viễn lìa ngoài mối họa “nghèo, bệnh, chết yểu”. Đây đó là lý bởi vì soạn tập cỗ Bất Khả Lục. Cư sĩ Trương Thụy Tăng muốn khắc in lại để ba thí, bảo tôi viết lời tựa nhằm mục đích phô bày ý nghĩa sâu sắc trọng yếu hèn của việc bớt dục.

Cần đề xuất biết: Đối trước nhan sắc đẹp, dục trung khu bừng bừng, thì các lời lẽ răn dạy răn nhân quả báo ứng rắn rỏi hay mềm mỏng dính đều cực nhọc thể đoạn trung khu ái. Giả dụ hoàn toàn có thể quán bất tịnh, một thai lửa dục đang băng tiêu ngay lập tức lập tức. Con trẻ đất ngôi trường An sống xứ Tần (Thiểm Tây) của tôi số đông thích chơi dế. Gồm ba đồng đội tuổi sẽ choai choai, tối trăng đi bắt dế chỗ gò mả, thốt nhiên thấy một thiếu phụ sắc đẹp tuyệt vời, bèn thuộc đuổi theo. Bạn thiếu phụ ấy khuôn mặt biến hóa đổi, thất khiếu<6>ứa máu, lưỡi thè ra hơn cả thước, tía đứa nó sợ bị tiêu diệt ngất. Ngày hôm sau, bạn nhà search được, cứu sống được một đứa, bắt đầu biết chuyện ấy. Đứa còn sống bệnh nặng mấy tháng mới khỏi, nhỏ cháu bên ấy chẳng dám đi bắt dế vào đêm hôm nữa! lúc thiếu phụ kia chưa đổi khác khuôn mặt, lòng yêu nhập vào xương tủy, không thỏa mãn dục ko xong! Đến khi vẻ mặt biến đổi đổi, bèn gớm hãi đến chết, trung khu ái chẳng hề còn nữa! Nhưng trong những khi chúng cùng nhau đuổi theo cô ta ấy, đương nhiên là không thấy máu và lưỡi thè ra. Sao lúc máu không chảy, lưỡi còn ngậm, bèn sanh tâm ái? thời gian máu chảy, lưỡi thè ra, lại sanh trung ương sợ? làm rõ điều này, hễ thấy trang sắc đẹp nước hương trời, các tưởng như con quỷ treo cổ, thất khiếu tuôn máu, lưỡi thè ra rộng thước, sao mang lại nỗi bị sắc làm mê, sống chẳng hưởng hết tuổi trời, chết đi bị đọa dài lâu trong mặt đường ác ư?

Do vậy, đức Như Lai dạy dỗ kẻ ái dục nặng nề cửa hàng bất tịnh. Quán lâu ngày, còn rất có thể đoạn Hoặc, chứng Chân, vô cùng phàm nhập thánh; há chỉ cần không phạm tà dâm, huyết dục, lưu giữ sanh mạng nhưng mà thôi ư? thanh nữ nhân nhan sắc cute yêu kiều, khiến người khác nẩy sanh chổ chính giữa ái, hành dục sự, chẳng qua chỉ là 1 tấm da mỏng mảnh bên ngoài, rực rỡ, kiều diễm gây hấp dẫn đó thôi! Nếu bóc tách lớp da mỏng manh ấy đi, không chỉ có các thiết bị được bọc trong lớp da ấy cần yếu yêu luyến được, mà ngay cả lớp da mỏng dính ấy, cũng tuyệt đối hoàn hảo không thể yêu luyến nổi! nếu như lại còn mổ xẻ thân thể, chỉ thấy huyết mủ dầm dề, xương giết mổ chằng chịt, tạng phủ, phân, tiểu bạn bè hầy mọi đất, hôi dơ, tanh tưởi, chẳng nỡ thấy nghe! đối với hình dáng biến hóa của thiếu phụ trên đây, còn đáng sợ hãi, căm ghét hơn trăm lần, ngàn lần!

Dẫu mang đến giai nhân tuyệt cố gắng nghiêng nước nghiêng thành, so với những vật dụng được đựng trong lớp domain authority mỏng, tất cả ai là không như vậy? Sao con người chỉ nhìn dòng vẻ bên ngoài, chẳng xét kỹ nội dung? yêu chút phần sắc đẹp đẹp, chẳng màng đến phần lớn xấu ác? Tôi mong muốn sao fan đời quăng quật vẻ bên ngoài, hãy chu đáo nội dung, chán loại “nhiều xấu ác”, gạt vứt đôi chút vẻ đẹp nhất , hòng cùng thoát hải dương dục, thuộc lên bờ giác. Lại trong lúc dâm dục hừng hực, quan yếu chế ngự, nên làm nghĩ cô bé âm<7> như mồm rắn độc, như lấy nam căn của bản thân mình bỏ vào mồm rắn, tâm thần kinh hoảng, xương lông run rẩy. Vô biên nhiệt não vẫn nguội lạnh ngay lập tức! Đấy bao gồm là cách thức diệt dục đơn giản và giản dị nhất vậy!

Thích Ấn quang soạn.

Lời tựa giữ vẹn luân lý đến sách Bất Khả Lục

Trời là đại phụ, khu đất là đại mẫu. Hết thảy nam nàng đều là con cái của trời đất, đều là người ruột thịt của ta. Đã là ruột thịt, phải trọn nhiệt tình hòa thuận, yêu thương, bịt chở, nâng đỡ, mong cho ai nấy rất nhiều được im ổn. Như thế, sẽ đó là đứa con xứng đáng của trời đất, chẳng khiến cho đấng sinh ra ta hổ thẹn! Đã có thể che chở, nâng đỡ con cháu của trời đất, ắt trời đất đã thường che chở, nâng đỡ kẻ đó, để cho phước sâu, thọ dài, số đông chuyện như ý. Nếu như như thả giàn hoành hành, khinh hiếp con cháu của trời đất, đang tổn phước, sút thọ, diệt môn, giỏi tự. Lúc 1 hơi thở ra ko hít vào được nữa, đang vĩnh viễn đọa trong ác đạo trải trăm ngàn kiếp, không được làm thân fan lần nữa! Ấy đó là tự bản thân chuốc họa, há có phải là trời đất không hiền từ ư?

Khoan nói tới những chuyện khác, tề như bà xã con, chị, em, ai nấy đầy đủ có. Nếu như kẻ như thế nào dòm ngó bà xã con, mẹ của thiết yếu mình, ta ngay tắp lự nổi nóng, bực tức, mong muốn đánh nhau, sao lại thấy vk con, bà mẹ của fan ta gồm chút nhan sắc, trung ương bèn khởi xằng dâm niệm, nhăm nhe toan ô nhục họ? thuộc là con cái của trời đất, là ruột giết của ta. Nếu đối với người ruột thịt mà khởi ý niệm bất chánh, vẫn là ô nhục con cháu của trời đất, coi thường khi người ruột thịt, kẻ ấy còn hoàn toàn có thể đứng vào trời đất, còn đáng gọi là fan nữa ư? Huống chi, đạo vợ ck thuộc về Tam Cương, Ngũ Thường, nam nữ lập mái ấm gia đình là giềng mối đẩy đà của con người. Con người sở dĩ khác với cố gắng thú, là do có nhân luân. Nếu làm chuyện coi thường miệt lý, loàn luân, đó là dùng thân người để triển khai chuyện vắt thú; thân tuy là người, nhưng thật ra, chẳng bởi cầm thú. Bởi vì sao vậy? bởi cầm thú lừng khừng luân lý, con tín đồ biết luân lý! Biết luân lý nhưng vẫn coi thường miệt luân lý, yêu cầu ở bên dưới loài cố thú!

Nhưng không còn thảy bọn chúng sanh do dâm dục nhưng mà sanh, cho nên vì vậy tập khí ấy quan trọng nặng nề, đề nghị ngăn dự phòng sâu xa. Tưởng như người thân, tưởng như kẻ oán, tưởng bất tịnh, ngõ hầu chấm dứt bặt tà niệm, đơn thuần toàn là chánh niệm. ân oán và bất tịnh thì vào lời tựa trước đã nói, làm việc đây, chỉ riêng đẩy mạnh về ý “tưởng như fan thân”, ngõ hầu người đọc thuộc giữ trọn vẹn thiên luân, chẳng ôm giữ ác niệm. Kinh Tứ Thập Nhị Chương dạy con người phải xem chị em nhân như sau: “Tưởng người già như mẹ, fan lớn hơn hẳn như chị, người nhỏ tuổi hơn như em, coi đứa bé nhỏ bỏng như bé gái, sanh chổ chính giữa độ thoát, chấm dứt bặt ác niệm”. Kinh Phạm Võng dạy: “Hết thảy bạn nam các là phụ vương ta, hết thảy người nàng đều là bà mẹ ta. Đời đời không khi nào ta chẳng từ chúng ta sanh ra, bắt buộc sanh vai trung phong hiếu thuận, trọng tâm từ bi”. Như vậy, đậy chở, nâng đỡ họ còn chưa xuể, lẽ đâu khởi chổ chính giữa xấu hèn, toan sỉ nhục họ?

Đời Minh, bao gồm một fan học trò mắc thói dâm, quan trọng tự kiềm chế, bèn hỏi vương Long Khê<8>. Long Khê nói: “Ví như có người bảo ông: ‘Ở phía trên có cô bé làng nghịch nổi tiếng, ông hoàn toàn có thể đến đùa bời’. Theo lời đó, ông mang đến gặp, hóa ra là mẹ, hoặc bà mẹ của ông. Ngay trong lúc ấy, lòng dâm của ông gồm nguội lạnh tốt chăng?” Đáp: “Nguội chứ!” Long Khê nói: “Thế dẫu vậy dâm vốn là không, ông hãy hiểu mang lại đúng”. Nếu như con người chịu coi không còn thảy nữ giới nhân là mẹ, là con gái, là chị, là em, không chỉ là là rất nhiều ác niệm dâm dục chẳng thể do đâu mà lại sanh khởi, mà lại nhờ đó còn mau chóng thoát ra khỏi sanh tử luân hồi! Trong bộ sách Bất Khả Lục, phần nhiều lời khuyên nhủ răn rắn rỏi hay vơi nhàng, những mẩu truyện được phước do thiện, mắc họa vì chưng dâm, và số đông ngày tháng nơi chốn nên kiêng dự phòng <ăn nằm>, đa số nhất độc nhất vô nhị nêu rõ. Nói cách khác cái trọng tâm “giác ngộ cõi đời tỉnh giấc mê” ấy đã vừa chân thành, lại vừa tha thiết.

Xem thêm: Cách phân biệt sách in là gì ? ý nghĩa và tác dụng của sách ý nghĩa và tác dụng của sách

Cư sĩ Trương Thụy Tăng sinh hoạt Duy Dương, vai trung phong lợi người tha thiết, liền cho khắc in lưu hành, không nên Quang phơi bày cụ thể những điều trọng yếu, hòng trấn áp lòng dục. Vị đấy, tôi tường thuật ý chỉ tất cả về “tưởng như kẻ oán, tưởng là bất tịnh”. Tiếp đó, vì anh họ ông ta là Chánh Huân sẽ qua đời, ý muốn dùng công đức này để truy tiến linh thức, ngõ hầu tội chướng tiêu diệt, phước trí cao rạng, thoát ra khỏi Dục Giới ngũ trược, sanh vào chín phẩm liên bang. Vày tình hiếu hữu của cư sĩ, yêu cầu tôi lại soạn lời tựa bàn định chuyện giữ vẹn luân thường, mong muốn sao đều ai thấy nghe đều suy xét tường tận thì may mắn lắm thay!

Thích Ấn quang đãng kính soạn

Lời tựa phổ khuyến thọ trì lưu lại thông sách Dục Hải Hồi Cuồng

Mối họa cực thảm khốc, rất lớn, rất sâu vào thiên hạ, hễ bộp chộp động đến, ắt nên táng thân, mất mạng, nhưng nhiều người dân vẫn mếm mộ theo đuổi, lăn xả vào, dẫu bị tiêu diệt chẳng hối, có lẽ chỉ tất cả mình nữ giới sắc cơ mà thôi! phần đa gã cuồng thiết bị buông lung chỗ dục sự, dò hoa, bẻ liễu, trộm ngọc, cắp hương, khử lý, loàn luân, bại gia, nhục tổ, tiếng ác đồn mọi làng nước, để tiếng dơ dáy cho bé cháu, sống chẳng được hưởng hết tuổi thọ, bị tiêu diệt sẽ đọa vĩnh viễn trong đường ác. Hãy khoan nói tới những gã ấy! tức thì như trong tình bà xã chồng, rất nhiều kẻ mê mệt trong ấy cho nỗi mất mạng, kể thế nào cho xiết? Vốn hy vọng cầu khoái lạc, bất ngờ bị tiêu diệt mất! Cảnh khổ góa bụa, quả thật hầu như do chủ yếu mình từ bỏ chuốc! Há bao gồm phải hoàn toàn là vày số mạng xui khiến như vậy ư? gần như kẻ tham luyến chuyện chiếu chăn, gần như là tự mình chuốc đem tai ương. Cũng đều có kẻ trọn vẹn chẳng luông tuồng, mê đắm, mà lại do không biết kiêng ngừa, cứ mạo muội có tác dụng bừa, cho nỗi tử vong cũng rất nhiều! bởi vì thế, thiên Nguyệt Lệnh vào sách Lễ Ký tất cả đoạn văn nói tới chánh lệnh: “Chấn đạc ba cáo, linh giới dung chỉ” (Gõ mõ truyền lệnh kị kỵ chuyện ăn nằm) (“Dung chỉ” (容止) có nghĩa là động tĩnh, tức là chuyện ân ái). Lòng yêu quý dân của bậc thánh vươngthời cổ, có thể nói là “chẳng vứt bỏ điều nhỏ tuổi nhặt nào” (những nơi khu vực kiêng kỵ sách lâu Khang Bảo Giám có chép rõ, hãy buộc phải đọc kỹ).

Tôi thường nói: vào mười phần quần chúng của cầm gian, đa số kẻ chết trực tiếp vày sắc dục chừng tứ phần, kẻ loại gián tiếp bị chết, cũng đến tứ phần, có nghĩa là do bị dung nhan dục gây hao phí tổn, chịu những xúc cảm khác nhưng mà chết. Những kẻ bị bị tiêu diệt ấy, không ai chẳng đổ thừa đến số mạng, nào gồm biết do tham sắc mà lại chết, phần đa chẳng phải là do số mạng. Giả dụ là mạng, phải là bạn giữ lòng thanh tịnh, trinh lương, ko tham dục sự! hồ hết kẻ tham dung nhan kia các là trường đoản cú tàn sợ đời mình, há nói theo cách khác là vày số mạng ư? Còn những người do mạng nhưng sống, mạng không còn bèn chết, chẳng qua chỉ được một nhì phần đó thôi! do thế biết: quá nửa dương gian đều là người chết oan uổng. Mối họa này khốc liệt có 1 0 2 trong cõi đời, chẳng đáng bi tráng ư? Chẳng khiếp sợ ư? cũng có thể có cách chẳng mức giá một đồng, chẳng tốn chút sức, mà trở thành bậc tiết hạnh cao tột, hưởng trọn yên vui rất lớn, để lại phước nóng vô cùng cho bé cháu, khiến cho đời sau dành được quyến thuộc trinh lương, gồm phải chỉ với kiêng dè dâm kia ư?

Trước kia, tôi đã trình bày đại lược sự lợi, sợ trong chuyện dâm tình chánh xứng đáng giữa vk chồng, nay không bàn mang đến nữa. Còn chuyện tư thông vô liêm, vô sỉ, rất uế, rất ác, đó là dùng thân con người để gia công chuyện thú vật. Vì chưng vậy, gái đẹp đến tằng tịu, nàng nhân yêu thương mị cho quyến rũ, quân tử coi như mọt họa ương không gì mập bằng, vì thế cự tuyệt, ắt được phước diệu<9> chiếu soi, hoàng thiên bịt chở. Tiểu nhân xem điều đó như niềm hạnh phúc không gì vĩ đại bằng, bèn dấn lãnh, ắt mang lại nỗi tai tinh giáng xuống, quỷ thần tru lục. Quân tử vì họa được phước, đái nhân bởi vì họa mà lại càng thêm họa! chính vì vậy nói: “Họa phước không có cửa, vì chưng con fan tự chuốc lấy”. Nếu đối với cái ải phái nữ sắc, fan đời tất yêu thấy thấu trong cả triệt để, sẽ để cho “đức hạnh cao tột, an lạc cực lớn, phước ấm vô cùng giữ lại cho nhỏ cháu, quyến thuộc trinh lương trong đời sau” hầu hết bị khoảnh khắc mừng rỡ đoạt hết! ai oán thay!

Cuốn sách Dục Hải Hồi Cuồng của An Sĩ tiên sinh đã chia môn, phân loại, trình bày rành mạch. Tài văn bút làm cho kẻ tục người nhã mọi cùng ưa thích xem, è cổ thuật, khuyên nhủ lơn, răn dạy, thảy đông đảo tha thiết. Gốc nguồn, ngành ngọn của không ít chuyện xưa nay “người ko dâm được phước, kẻ phạm dâm mắc họa” rất nhiều ghi chép tỉ mỉ, khủng tiếng gào to, chẳng tiếc nuối sức thừa. Trống khuya, chuông sớm, lay tỉnh con fan sâu xa, ý muốn khiến cho tất cả những người khắp cõi đời hầu như hưởng phước lạc, ai nấy hưởng hết tuổi trời mới thôi! bắt buộc biết: Sách này tuy vì chưng răn dạy dỗ kiêng dâm mà soạn ra, nhưng về nghĩa và đạo thì phàm là gần như pháp thống trị đất nước, bình trị cõi đời, tu thân, tề gia, cùng lý tận tánh, liễu sanh thoát tử, thảy đa số trọn đủ! giả dụ khéo lãnh hội, thần trí vẫn sáng suốt, đâu đâu cũng tìm ra nguồn, rất nhiều gì đụng vào mắt sẽ số đông là đạo. Rất có thể nói: trọng điểm thương đời cứu giúp dân tột đỉnh sâu đậm, thiết tha!

Do vậy, vào khoảng thời gian Dân Quốc vật dụng bảy (1918), Ấn Quang quan trọng đưa bộ An Sĩ Toàn Thư sang xung khắc ván tại Tàng kinh Viện ngơi nghỉ Dương Châu. Năm Dân Quốc lắp thêm tám (1919), lại đến khắc cá biệt hai bộ Dục Hải Hồi Cuồng cùng Vạn Thiện Tiên Tư. Năm Dân Quốc lắp thêm mười (1921), lại quyên tuyển mộ in bộ An Sĩ Toàn Thư theo phương thức rút nhỏ. Tính in mấy mươi vạn bộ để truyền bá mọi toàn quốc, nhưng lại do fan hèn, đức mỏng, không có cách như thế nào cảm thông, chỉ in được tư vạn quyển mà thôi. Trung quốc Thư cục in riêng để bán, cũng gần mang đến hai vạn bản. Hàng Châu, Hán Khẩu đều bắt trước in theo, số sách được in tất nhiên cũng ko ít. Nhờ bao gồm cư sĩ Ngô Tử Tường fan đất Thái Thương, thức giấc Giang Tô, nghĩ họa hại trần thế ngày càng nặng trĩu nề, những tân học tập phái thủ xướng phế bỏ luân thường, tiết hạnh, chuyên chủ trương thoải mái luyến ái như đê bị vỡ, nước thả phanh chảy ào ạt, làm cho mọi thanh niên nam thanh nữ cùng bị hãm vào vùng nước xoáy của biển cả dục không đáy. Ông bèn phát vai trung phong in rộng rãi bộ Dục Hải Hồi Cuồng, thí tặng khắp mọi tín đồ trong buôn bản hội để mong mỏi đẩy lùi cơn sóng cuồng loạn. Chí của mọi người tạo thành bức thành, nhiều người nâng, dễ dàng giở lên, tha thiết xin đa số bậc quân tử hiền đức trong nước, hãy phát trung khu cứu thế bự lao, tùy sức ấn tống và giải đáp kẻ hữu duyên thịnh hành lưu thông. Lại mong phụ vương dạy con, anh khuyên em, thầy răn trò, bằng hữu bảo ban nhau, khiến cho người người phần lớn biết họa hại, lập chí như núi, giữ lại thân như ngọc. Không chỉ có là chẳng phạm tà dâm, mà ngay đến dâm sự chánh đáng giữa vợ ông xã cũng biết chừng mực. đang thấy quan, quả, cô, độc trường đoản cú đây ngày dần ít, giàu, thọ, mạnh, khỏe, im ổn, ai nấy đầy đủ đạt được. Thân thể, đơn vị cửa bởi vì đấy nhưng mà được lặng ổn, tốt lành, cõi nước vì thế mà an ninh, uế đức chuyển thành ý đức (懿德: đức xuất sắc đẹp), tai ương biến thành may mắn, xuất sắc lành, rốt ráo, chẳng phí tổn một đồng, chẳng nhọc chút sức, lại đạt được hiệu quả mỹ mãn như vậy đó! hy vọng sao người nhân từ, bậc quân tử, đầy đủ thấy chuyện nhân chẳng nhường, vui vẻ nhưng làm. Vị vậy, è thuật đầy đủ ý chánh để cống hiến những tín đồ cùng hàng.

Năm Dân Quốc 16 (1927), thích Ấn quang quẻ soạn

* Phụ lục: Đức cao đẹp đáng ngưỡng mộ

(theo Dương Châu Cam Tuyền thị xã Chí)

Đời Nguyên, Tần Chiêu là tín đồ Dương Châu, mang đến tuổi nhược quan<10>, lên kinh thành chơi. Đã lên thuyền, bao gồm một người các bạn họ Đặng rước rượu cho tới tiễn chân. Đang trong những lúc uống rượu, chợt tất cả một đàn bà nhân tuyệt dung nhan ngồi kiệu tới. Ông Đặng bảo cô ta xin chào Tần Chiêu rồi bảo: “Cô này chính là người thiếp bởi tôi thiết lập giùm cho vị đại nhân X… ở bộ Y… một thể dịp, nhờ vào ông với cô ta theo”. Tần Chiêu đôi ba lượt từ chối. Ông Đặng lộ vẻ giận, nói: “Sao ông nạm chấp như thế! Nếu tất yêu kiềm chế, cô này sẽ thuộc về ông; bất thừa là nhị ngàn năm trăm đồng mà thôi!” Tần Chiêu bất đắc dĩ đề nghị nhận lời. Khi ấy, tiết trời sẽ nóng, muỗi khôn cùng nhiều. Cô bé khổ sở vì không tồn tại mùng. Tần Chiêu bảo cô ta ngủ bình thường mùng cùng với mình.

Theo mặt đường sông, qua mười mấy ngày đến kinh thành. Tần Chiêu giữ hộ cô ấy mang lại bà công ty quán trọ, tự thay thư mang lại xin gặp người ấy. Nhân đó, bạn ấy hỏi: “Ông đến đây tất cả mang theo gia quyến hay không?” Tần Chiêu thưa: “Chỉ tất cả mình tôi”. Mặt bạn ấy bỗng nhiên lộ vẻ giận, dìm thư của ông Đặng, miễn chống sai đón cô gái ấy về nhà. Đến đêm, mới biết cô ấy vẫn còn đấy trong trắng. Tín đồ ấy cảm thấy hổ thẹn khôn cùng! Hôm sau, liền giữ hộ thư đến ông Đặng, hết mực ca ngợi đức hạnh của Tần Chiêu; đến chạm mặt ông Chiêu, thưa: “Các hạ đúng là bậc quân tử đức dầy, ngàn đời ít có! Ngày hôm qua, tôi vô cùng sức ngờ vực, sẽ dùng ruột gan tiểu nhân suy lường tấm lòng quân tử, thẹn thùng khôn xiết!”

Nhận định: Nếu trọng điểm Tần Chiêu chẳng cần là không tồn tại ham muốn, chánh niệm thiên lý, ngày thuộc ăn, đêm cùng ngủ với cô gái tuyệt sắc ấy, thọ tới mười mấy ngày, há rất có thể chẳng có ham mong tình dục ư? vậy nhiên, Tần Chiêu là bậc quân tử đức dầy, cô ấy cũng thuộc hạng thục bạn nữ trinh khiết. Đức đẹp cùng tấm lòng trung trinh, để cho kẻ không giống kính ngưỡng. Vày vậy, ghép vào đó hòng lưu thông rộng lớn rãi!

Năm Dân Quốc 16 (1927), tức năm Đinh Mão, yêu thích Ấn quang đãng ghi

 

Thọ Khang Bảo Giám

(tăng gắn sách Bất Khả Lục)

(chánh văn)

 Huấn sức sĩ tử giới dâm văn (Bài văn trả lời sĩ tử né dâm)

Văn Xương Đế Quân nói:

– Trời thường xuyên giáng họa mang lại kẻ dâm dật, sự báo ứng ấy rất nhanh chóng. Con fan chẳng sợ, vô tri say mộng. Nếu chẳng biết kiểm điểm hành vi, tai ương sẽ nhanh chóng ùa tới. Này mọi người ơi! Hãy nghe lời ta răn: Chỉ có tích đức, hành thiện, new được giỏi lành, tự xưa đã nói như vậy! làm cho chuyện bất thiện, tai ương giáng xuống! fan xưa vẫn răn dạy dỗ rõ: Thời Xuân Thu, vì chưng dâm loàn đông đảo bị nước mất, đơn vị tan! các bài Phong, Nhã  đã từng chê trách nhằm hoàn thành sạch chuyện cặp kè, bầy đúm<12>. Do thế, trái nghịch lý, chính là tự giết chết tánh mạng; tham dâm vẫn tự diệt thanh danh. Tín đồ làm chuyện trái lẽ, lòng trời rất là giận dữ. Thượng Uyển thơm ngát hương thơm quế, chẳng phải là người giữ bản thân trong sạch, ắt khó cách vào. Yến tiệc tiếp đãi tân khoa bởi vua ban, há kẻ ô danh được hưởng? Ta làm chủ công danh, hay ban lời dạy dỗ bảo. Hiềm rằng cử tử chỉ tham hoan hỉ phút chốc, chẳng nuối tiếc tương lai cả đời. Hễ dâm ô người ta, sẽ bị người ta dâm ô , giống hệt như trao đổi buôn bán ngoài chợ vậy! nghiệp báo thảm khốc, ai là người rửa không bẩn lòng? Ta vào mỗi lúc thi cử trong thời điểm tháng Hai, tháng Tám, hay vào lúc đó, chọn lựa, sa thải . Một nét bút xóa tên, chỉ vày gã kia ngấm nghé vk người mặt hàng xóm. Đề thêm tên kẻ khác , vì bạn ấy cự xuất xắc gái chưa ông chồng ! mong mỏi nghe sấm dậy khu đất bằng<13>, tấc lòng đừng nổi lửa! Kẻ trong cả đời thi tuyển lận đận, há gồm phải là người chẳng siêng khổ học tập hành, văn tài cao ngất? suốt đời truân chiên, đều là do chẳng tuân quy củ, phá hủy danh tiết. Kẻ sĩ chẳng quan tâm đến nguyên do, ngược ngạo oán trời, hận đất! Thi đỗ tiến sĩ, chỉ vì chưng nội tâm. Khoác áo bào tía<14>, toàn là do âm chất. Vào khuôn viên trường thi, nơi nào cũng đều phải có thần . Trong phạm vi của tam trường<15> khảo thí, đều sở hữu quỷ . Nuối tiếc thay! Từng chữ hầu hết như châu, như ngọc, bỗng muội đèn rơi bẩn quyển văn. Hận sao! Từng đoạn văn như dệt gấm, thêu hoa, tự dưng vết mực khiến cho bài văn lem luốc! lúc ấy, thật sự vị ta nhà trì, ai bảo “trời xanh không tồn tại mắt”? Kẻ đỗ tam nguyên<16>, ắt bao gồm đức kinh cồn thần minh. Sen nở liền cuống, hốt nhiên chốc nghe chuyện xấu nhụy rụng chảy tác<17>. Nếu có thể giữ mang lại thân trọng điểm chánh trực chẳng tà, thoải mái và tự nhiên sẽ danh thành, lộc đạt. Đặc biệt ban lời huấn dụ new mẻ, ngõ hầu ai nấy số đông hay biết.

(Hiện thời, tuy không còn khoa bảng, tuy nhiên tổn phước, giảm thọ, nạm nhiên là chẳng khác! Đừng để ý đến bộp chộp, bảo “hiện thời chẳng giống hệt như xưa. Dẫu tất cả trót phạm, chẳng mang lại nỗi trở mắc cỡ công danh”, khoác tình có tác dụng bừa, ao ước lắm thay!)

Giới dâm thánh huấn

Văn Xương Đế Quân ban lời huấn dụ:

– Ta phụng mạng của đấng Kim Khuyết Chí Tôn, mỗi tháng vào ngày Dần, Mão, đi tuần tra Phong Đô địa ngục, coi xét đều chuyện tội tình của dân chúng trong thiên hạ. Thấy sổ black (sổ ghi tội ác) như núi, đều là những bản án về chế tạo tội oan nghiệt trong một đời của bạn đời. Trong ấy, gồm lắm nỗi làm cho ác; chỉ có điều, so với sự báo ứng của tội dâm ác, khí cụ trời ngặt nghèo nhất. Kẻ tà đạo dâm bà xã con, nhục nhã khuê môn của kẻ khác, sẽ chịu đựng khổ trong âm ti năm trăm kiếp, mới được bay ra, lại sanh làm cho lừa, làm con ngữa năm trăm kiếp nữa, rồi mới lại được làm người. <Đã làm người, lại thành> ả đào, nhỏ hát! Kẻ bày mưu tính kế, dâm tà gái góa, ni, tăng, làm cho chuyện bại hoại tiết toá của bạn khác, sẽ chịu đựng khổ tám trăm kiếp vào địa ngục, rồi bắt đầu được bay ra, sanh có tác dụng dê, làm cho lợn, dưng thân mang đến kẻ khác làm thịt mổ tám trăm kiếp nữa, sau đấy mới được thiết kế người, mù lòa, câm ngọng! Kẻ rối loạn tôn ty, hoặc kẻ trưởng thành và cứng cáp dâm loàn trẻ nhỏ, tổn hại cưng cửng thường, sẽ chịu khổ một ngàn năm trăm kiếp trong âm ti mới được thoát ra, sanh có tác dụng rắn, làm con chuột một nghìn năm trăm kiếp nữa, rồi mới được làm người. , hay là còn trong sinh sống trong bụng chị em đã chết, hoặc sẽ độ tuổi ẵm ngửa đã mất mạng, rốt cục chẳng hưởng trọn trọn tuổi trời!

Lại tất cả kẻ chế tạo dâm thư, mang trung ương thuật hại người, chết rồi đang đọa vào Vô loại gián địa ngục, mãi cho tới khi sách ấy diệt mất, tội báo của rất nhiều kẻ bởi vì sách ấy nhưng trót làm cho ác thảy hầu hết rỗng không, new được bay sanh. Dâm thư tạo hại thiết yếu kể xiết! thường sẽ có những khuê nàng danh giá, nàng nhân hiền thục, vày biết chữ, phát âm văn chương, hoặc vào lúc ban ngày thanh tĩnh, bên song rợp bóng mát xanh, hoặc khi tối vắng, dưới ngọn đèn xanh, mở sách ra xem, hồn mai điên đảo, khôn ngăn lửa dục hừng hực, bèn làm mọi chuyện dâm bôn, hậu đậu trộm, mang lại nỗi huyết phụ thất tiết, trinh đàn bà mất trinh! lại có những đứa con trẻ thông minh, vừa tuấn tú, vừa có văn tài, hễ xem sách ấy, bèn nổi lên dục tưởng, hoặc thủ dâm thiết yếu khống chế, hoặc mắt đi mi lại, chung chạ bừa bãi! vơi thì tổn sợ hãi nguyên dương, tuổi con trẻ đã bị tiêu diệt non, bự thì bám bẩn, rối loạn luân thường, kỷ cương, chẳng xứng có tác dụng Nho sĩ! Lại còn có kẻ khéo soạn truyện ký kết để diễn xuất tại chỗ, dạy dỗ tập luyện bầy trai bao<18> phô bày đủ vẻ dâm đãng, náo loạn tiết dỡ thanh sạch mát của kẻ khác, bắt buộc kể xiết!

Xét cho căn do, đều vì dâm thư chế tác thành. Cớ sao sĩ tử cố kỉnh chiếc bút bảy tấc, cần sử dụng huệ căn đời trước <để chế tạo dâm thư>, chẳng nghĩ đến chuyện công dụng cho cõi đời, tích phước cho bạn dạng thân, cứ ước ao tạo oan nghiệt vô cùng, khiến cho Thượng Đế nổi giận. Tự lao vào vực băng, hầm lửa, chả biết tự yêu đương xót bao gồm mình. Đáng bi thảm quá đỗi!

Giới dâm văn

Từng nghe: biển khơi nghiệp mịt mù, không tồn tại gì khó đoạn bằng sắc dục! Hồng trằn rối ren, dễ phạm chỉ có tà dâm. Bậc hero cái cố gắng dời non dẹp núi, bởi lỗi này, vong thân, khử quốc! Bậc tài hoa “tâm gấm, mồm thêu”, vị lẽ này, danh máu bại hoại! Xưa nay mọi cùng một lẽ; kẻ hiền, tín đồ ngu, các theo một lối. Huống hồ, thói vứt vứt thuần phong mỹ tục ngày dần lẫy lừng, đạo đức nghề nghiệp từ cổ đã biết thành chìm đắm. Bọn trẻ tuổi khinh cuồng, tất nhiên đắm đuối trong vùng phấn son! Bậc văn nhân thông huệ, cũng nhại lại thói “áo xanh ướt đẫm”<19>! Nói “diệt dục”, nhưng mà dục niệm càng thịnh, cấp bội; nghe răn dâm, mà ý dâm càng lừng! trê tuyến phố sá, chạm mặt hình dáng vẻ yêu kiều, mắt nhìn chăm chú ngàn phen. Thấy nhẵn sắc long lanh sau tấm che khuê các, trọng điểm rạo rực trăm bề. Thân luôn bị sai khiến bởi tâm, thức luôn luôn bị tình lôi dắt. Gặp mặt bà lão trung bình thường, sắc đẹp héo tàn, nếu tự nhiên cài cỏ, giắt hoa, cứ tưởng Tây Thi. Ả nông dân vóc dáng thô kệch, ví như thoa hương, trét xạ, đột quên hình dáng Đông Thi<20>.

Nào biết trời đất khó khăn dung, thần, tín đồ căm giận! Nếu hủy hoại tiết hạnh bạn khác, vợ con ta sẽ yêu cầu đền bồi. Ô nhục thanh danh kẻ khác, cháu nhỏ mình mai sau chịu báo. Phần chiêu mộ không fan cúng bái, không gì chẳng đề nghị của gã cuồng sinh khinh thường bạc. Tổ tông của gái xã chơi, toàn là bọn lãng tử tham hoa đắm liễu! khoản đầu tư giàu sang, , sổ lộc bị tước đoạt mất lầu ngọc. Đáng phận hiển vinh, , bảng rubi tên xóa. Dịp sống bị ngũ hình<21> hành hạ, roi, gậy, lao dịch, lưu giữ đày, tử hình. Khi thác, thọ tội vào tam đồ, địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh. Xưa cơ ân ái, đến nay chẳng còn chi. Hùng tâm thuở trước, nay tại đoạn nào? Khuyên khắp thanh niên, chí sĩ, tên lưu quyển vàng, hãy dấy lòng giác ngộ, phá trừ chướng ngại ma sắc. Phương diện trắng mơn mởn như đóa phù dung, phải biết là đầu lâu đắp thịt. Diện mạo xinh đẹp, phấn sáp rực rỡ, bất thừa áo đẹp đậy đậy nhà tiêu thô lậu! Đối trước dung mạo như hoa, như ngọc, tâm phần lớn coi như chị, như mẹ. Kẻ chưa phạm lỗi tà dâm, hãy đề xuất phòng đề phòng lỡ bước. Người từng có tác dụng chuyện ác, hãy vội quay đầu. Ao ước sao chuyển phiên vần lưu giữ thông, khuyên nhủ lơn, chỉ bảo lẫn nhau, ngõ hầu vị trí nơi thuộc về nẻo giác, tín đồ người thuộc thoát bờ mê!

Giới dâm cách ngôn (Những câu giải pháp ngôn răn dạy dỗ kiêng dâm)

* Chân nhân Trương Tam Phong nói:

– Con người sống trong vòng trời đất, bẩm thọ tú khí của Ngũ Hành, sẵn tất cả chí khí chánh trực. ông chồng chồng, bà xã vợ, chính là luân hay của loài người. Vượt lễ, loàn luân, sẽ giống hệt như cầm thú. Bậc chí sĩ hãy bắt buộc dốc trọn sức phòng ngừa chuyện dâm tà. Trong thiên hạ, loài dở người xuẩn độc nhất không chi bằng động vật, nuốm mà người yêu câu hễ kết thành đôi, trọn chẳng ăn uống vụng! Chim nhạn lẻ đôi, giờ đồng hồ kêu ai oán, chẳng chọn bạn đời tri kỷ mới! tín đồ chẳng bởi chim, phụ rẫy danh xưng “con người”, linh tánh kém lose loài vật! Hiềm rằng phần đông kẻ mù quáng, ngây ngô, chẳng hiểu “Sắc chính là Không”, khác nào bào huyễn<22>, vẫn tiếp tục cùng kẻ phương diện hồng, tóc mun ân ái triền miên!

Há có biết, ai nấy tất cả cùng một tâm; phản bội tỉnh quán sát, sẽ đều có thể tự ngộ! Khi những ngươi dâm loạn thanh nữ của người khác, hãy yêu cầu tự nghĩ: Nếu thời gian ấy, vợ ta bị kẻ không giống dâm loàn, mỉm cười cợt, giỡn hớt bên gối, tình ý khăng khít, ta ở ngay mặt cạnh, thấy tình hình ấy, ắt sẽ trung tâm như bị đâm, tròng đôi mắt đổ lửa, hoành tráng truy sát, quyết chẳng chần chừ! Sao lại mang lại nỗi gian dâm thiếu nữ của kẻ khác, quên bẵng, chẳng nghĩ lại! Đột nhiên suy xét, há còn <đối cùng với chuyện dâm loạn vk con bạn khác> rêu rao, thích chí được chăng? lúc ấy, thiên địa, quỷ thần, soi xét bên trên, chất vấn bên cạnh, oán, giận khôn cùng, mong mỏi giết, hy vọng chặt ngươi! gồm vị làm sao chẳng trợn mắt, nghiến răng, nghĩ phương pháp báo ứng ư? tai ương dấy lên, mang đến nỗi chuyển phiên sở chẳng kịp. Đã nói tới chỗ này, há chẳng nguội lạnh tấm lòng ư?

Hơn nữa, mà chầu ông vải dưới gươm bén, nát đầu nơi bậc thềm mặt hàng xóm! giấc mộng dương trần không hết, vẫn vùi thân dưới vùng tuyền đài! Lửa ma trơi xanh biếc, huyết thắm đỏ ngầu, số đông do đàn son phấn tạo nên. Hotgirl vốn là cọp bôi son trát phấn, há chẳng tin ư? Dẫu chẳng đến nỗi như vậy, nhưng so với kẻ gian dâm vk người khác, kẻ có gia thế ắt đang thưa kiện, yên cầu công đạo, kẻ yếu chũm ắt đã nuốt hận trong cả đời, tông tộc treo nỗi nhục chẳng giải trừ, vợ ông xã cũng ngừng tình trăm năm son sắt. Sống mái khôn lường, lắm nỗi đổi thay! Hoặc âm thầm mưu tính trả thù, hoặc âm thầm đau lòng, hổ thẹn. Phụ vương ông vốn chẳng bao gồm lỗi lầm to lớn, tuy nhiên kẻ bên cạnh cuộc ức đoán: rất ác, đề nghị mới cho nỗi bao gồm hạng con cháu nhường nhịn ấy, điếm nhục thanh danh những đời! Để lại nhỏ rơi cho tất cả những người khác, rối loạn tông tộc. Dẫu <đứa bé rơi ấy> đỗ đạt làm cho quan, nổi tiếng lừng lẫy, sau cùng cũng mang tiếng xấu vô cùng, . Đã chẳng xứng hòa hợp nhân luân, lại còn truyền mãi giờ chê cười! vì thế nói: Nỗi thảm độc tiếp giáp nhân, chỉ ảnh hưởng một người, như lưỡi gươm bén không vết vết, giết người suốt mấy đời!

Nói chung, dâm niệm xuất phát từ hiếu sắc. Muốn chấm dứt cội rễ lòng dâm, trước hết, buộc phải giữ dung nhan giới nghiêm ngặt. Hễ hiếu sắc, ắt sẽ tham dâm, ắt thân ta bất chánh. Hễ đối trước láng sắc mềm mại và mượt mà mê người, không thể tự khống chế, ắt đa số sẽ bị kẻ khác kiềm chế. Bởi vậy, sẽ cư xử theo lẽ tứ tình, truất phế trừ hiếu hữu! Vứt vứt cha, mẹ, anh, em, không phải đoái hoài! ngoại trừ chuyện đê mê muốn vấn đề đó ra, đầy đủ chuyện số đông mơ màng, không hiểu biết! vì vậy, so với thê, thiếp, con cái, chẳng nhọc lòng kềm cặp, răn ngừa, mặc mang đến chốn phòng thêu rối loạn, uế tạp. Đấy là báo ứng âm thầm, vẫn tiếp tục mơ màng, chẳng biết.

Đã thế, kẻ hiếu dâm con cháu sẽ bị tiêu diệt non, hậu duệ cũng lơ thơ, suy bại! Cớ sao? Vì nhỏ cháu đó là sản phẩm lòng tin của ta. Ni đem niềm tin hữu hạn, dành hết vào chuyện tìm kiếm hoa hỏi liễu vô cùng. Ví như sử dụng rìu đẵn cây, vật liệu nhựa cây đã cạn, quả trái ắt cũng tiêu rụng! Tinh thần của chính bản thân mình còn bải hoải, chẳng trọn đủ, mong chi triệu tập nơi thân nhỏ cái! bởi thế, sanh nhỏ ít ỏi, yếu ớt là chuyện đương nhiên! Dâm căn của cha mẹ chẳng dứt, thân nhỏ bẩm lâu khí hóa học , nói phổ biến đều chẳng ra gì! Lại truyền loại nối dõi, đã tệ bạc nhược, lại càng tệ bạc nhược hơn! mẫu dõi hay diệt, <đó là chuyện> xứng hợp lẽ thường! Ương họa dữ dội vì dâm, kể thế nào cho xiết!

Than ôi! Con bạn thọ được mấy chốc, trăm năm chớp mắt đang qua! Dẫu chẳng đoái hoài danh tiết, ko tiếc thân mạng, sao không nghĩ tới con cháu con, chẳng mưu tính chuyện phụng cúng tổ tông? trường hợp biết nghĩ suy, ắt sẽ ân hận hận chẳng xuể! Vui vui mắt nỗi gì, mà vẫn ao ước theo đuổi dục vọng? Đến nỗi ni tăng, góa phụ, bé sen, chị ở, ả đào, kỹ nữ, đều có mối liên quan, ràng buộc mang lại danh phận và mái ấm gia đình ta, càng dễ thấy rõ, chẳng cần được rườm lời! người có chí, ắt rước thanh tịnh có tác dụng nền tảng, duy trì lòng thành kính, kiên nhẫn giữ gìn, lập chí quyết liệt, giữ trọng điểm bất động, hòng tu dưỡng đức hạnh của thiết yếu mình. Không còn thảy những sách vở và giấy tờ dụ người sụp bẫy, xúi giục lòng dâm, đầy đủ giao mang lại ngọn lửa mạnh, hòng tạo thành phước mang đến dân đen trong thiên hạ. Bạn ác dâm đãng, hãy xa lánh, chẳng giao du. Biến đổi cái tâm hiếu sắc, góp nhặt tinh thần, mong muốn cầu làm chuyện hữu ích, đang thấy gồm danh nào mà chẳng lập, hữu ích nào mà chẳng đạt được? Ngũ phước bất tận, sau cùng sẽ trọn đủ chỗ thân ta. Tôi khuyên nhủ lơn như thế đó!

* Uông Châu máy nói:

– trong các ác nghiệp, chỉ gồm sắc là dễ phạm nhất. Làm cho đức hạnh bại hoại, chuốc mang tai họa, cũng ko gì hơn được chuyện này! Hãy thường xuyên nghĩ cho tới câu “vạn ác dâm vi thủ” (muôn điều ác, dâm đứng đầu). Trong nỗ lực gian, cay nghiệt vô cùng, cớ sao coi dâm là nghiệp nặng nằn nì nhất? Ấy nguyên nhân là dâm niệm vừa sanh, những niệm hồ hết khởi! tà duyên chưa hội đủ, do cái trọng điểm huyễn vọng sẽ sanh, không có cách như thế nào dẫn dụ kẻ khác, vai trung phong bèn bày mưu tính kế. Nếu gặp đôi chút trở ngại, bèn sinh lòng sảnh hận. Quan hệ điên đảo, sanh trung tâm tham luyến. Do ngưỡng mộ những gì bạn khác vẫn có, bèn sinh lòng ghen tuông ghét, chiếm người mếm mộ của bạn ta, sinh tâm sát hại, chôn không bẩn liêm sỉ, luân lý sứt mẻ. Đủ đầy đủ ác nghiệp do thế mà dấy lên. Các thứ thiện nguyện, do vậy tiêu mất. Chính vì như vậy nói: “Muôn điều ác, dâm đứng đầu”. Hễ dâm trọng tâm dấy động, dẫu không thật sự làm chuyện ấy, đã chất chứa, tạo ra tác hiểm độc như thế! Huống hồ phần lớn kẻ công khai thực hiện, chưa bao giờ nể nang ư? Cõi đời có bậc thiện nhân trung hậu, cơ mà thân thể sau đây chẳng khá, hoặc bậc văn thiên tài hoa, suốt đời nghèo túng, thất vọng, nguồn bệnh dịch đều vày lẽ này. Nay mong đoạn trừ bệnh lý ấy, hãy nên trong lúc dấy niệm, chặt đứt cội bệnh. Thái Thượng chẳng quở “tư mỹ sắc” (私美色: sở hữu người có sắc đẹp), mà nói “kiến tha sắc mỹ, khởi tâm tư chi” (thấy fan khác gồm sắc đẹp, dấy tâm riêng tư). Ấy nguyên nhân là chỉ dấy lên loại tâm ấy, tội đã không thể trốn được!

* Giết người chỉ ảnh hưởng một thân; dâm tà cùng fan khác, độc hại đến mấy đời! ko chỉ chồng người ấy với tiếng chẳng biết trông chừng bà xã con, mà suốt đời còn cực nhọc thể ngẩng đầu! bên trên là phụ huynh chồng, bên dưới là con cái, chẳng ai không xấu hổ, mặt ủ, mi chau, nhức thấu trọng tâm can. Cũng có thể có khi, chồng giận làm thịt vợ, thân phụ vì giận cơ mà giết bé gái. Thậm chí là vì chuyện ấy, xuất xắc đường con cái của fan khác, kết thúc dòng dõi của người ta! Cũng đề nghị nghĩ: náo nức vui nháng chốc, có được những gì? Vô duyên không có căn cứ đẩy vk con công ty lành vào hầm lửa, chẳng màng vào cõi âm sẽ có báo ứng rành rành! Sao mà tấm lòng hung tàn quá sức vậy?

* fan ở góa, quyết giữ lại tiết hạnh, vốn do một điểm trinh tâm, quỷ thần kính ngưỡng. Nay vị mày đi đôi mắt lại, khiến cho tâm bạn ấy dao động, không có gì giữ nổi mình! tiết hạnh khổ nhọc lưu lại trước kia, giây phút mất sạch! tội vạ to mập cùng cực, chẳng có gì to hơn! Đến nỗi chốn khuê những tan hoang, chẳng màng tiếng xấu đồn khắp, mọi fan cùng ghét bỏ. Dẫu có fan xin cưới, thường xuyên là sẽ ảnh hưởng lộ chuyện, đuổi về! bố mẹ nuốt thẹn, bạn bè đeo nhục! bởi vậy, có bạn phẫn uất quyên sinh, hoặc bởi uất ức mà lại tổn yêu đương thân thể. Có oán cừu gì với những người ấy nhưng mà cứ yêu cầu làm chuyện sợ hãi người, sợ mình vậy thay?

* thanh nữ há biết lẽ cao xa? Hoặc vày yêu mến, ái mộ nhất thời, bèn nguyện kết vầy loan phụng. Hoặc do trẻ tuổi, thiếu đọc biết, vẹo vọ lòng trước đa số lời dỗ dành xấu xa. Đáng thương ngọc trắng ko tỳ vết, bất chợt bị lấm lem. Về sau, dẫu hụt hẫng suốt đời, nỗi dâm ô một thuở chẳng có cách như thế nào gột rửa! cũng có kẻ bởi vì một phen nhuốm bẩn, bèn tấn công mất liêm sỉ cả đời, ! kể tới chỗ này, và đúng là nguội lạnh lẽo tấm lòng! vị thế, bậc quân tử thời cổ, mặc dù kẻ không giống (nữ nhân) vậy tay áo chèo kéo, hoặc vạch màn kề cận, không có ai là chẳng trang nghiêm cự tuyệt, đẩy lùi cơn sóng điên loạn mê đắm của ả mày ngài, khôn khéo chỉ bày, căng buồm gấm, dẫn về bến đạo. Nếu có thể giữ lòng thơm thảo, giữ lại vẹn trinh tiết ; đấy cũng chính là do ông cha mấy đời được hưởng ân trạch sâu dầy của bậc tất cả lòng nhân!

* Đối với bé sen, tớ gái, dễ làm cho chuyện thông dâm nhất! Chẳng biết những hạng fan ấy, vốn là lương dân, bất vượt do chạm mặt hoạn nạn, mà nên khuất thân có tác dụng tôi tớ. Do nghèo hèn mà tự bán mình, hiềm rằng đã có tác dụng thân tôi mọi, rối loạn phẩm tánh của mình ư? Huống chi, nếp công ty chẳng nghiêm, gia đạo bất hòa, đa phần đều là do chuyện này. Hoặc là vk ghen tức, tấn công đập cho nỗi tổn thương sanh mạng; hoặc là kẻ tôi tớ dữ dằn cắn ngược lại chủ. Hoặc phụ thân con vì chưng chẳng hay biết, nhưng cùng lấm chung bụi trần<23>, hoặc bằng hữu cùng mê muội tầm thường chạ . Quá xứng đáng hơn nữa, thây kệ