Sachhayonline Đá Trổ Bông - Đọc Hiểu Đá Trổ Bông (3 Đề)
dạo bước ấy, trên đông đảo vùng nương rẫy của fan Catu khai phá, tất cả một bé diều hâu thành tinh tên gọi Cơ Lang Bơ bốn thường rình dò bắt hiếp đàn bà bé gái. Dân làng hết sức sợ con chim yêu tinh ấy, bắt buộc hễ phương diện trời tắt là họ ngừng hoạt động cài then dự phòng chim ác cất cánh đến. Thôn làng bởi vì vậy mà trở nên bi ai tẻ, vắng vẻ hẳn giờ hát, tiếng cười. Năm ấy, khi lúa ko kể rẫy vẫn trổ bông, nhì vợ chồng A Dư và tín đồ em là A Tang lo không tồn tại người canh rẫy thì hươu, nai, heo, khỉ sẽ tới phá hết. A Dư đành để phụ nữ là Cơ Len Trung ở trong nhà cho A Tang trông nom, rồi nhì vợ ông xã lên núi canh rẫy. Khi chúng ta ra đi, A Tang dặn: – bao gồm ngủ thì ngủ khe sâu, đừng ngủ núi cao mà Cơ Lang Bơ bốn bắt mất chị. Vốn cậy sức khỏe của mình, lại cho bà xã mình già rồi chim ác chẳng bắt làm cho gì, A Dư bỏ ngoại trừ tai lời khuyên nhủ của em. Đêm ấy, nhị vợ ông chồng A Dư ngủ bên trên chòi cao giữa rẫy. A Dư nằm xuống là ngủ ngay, còn vợ ông, bà Bơ Dung Cơ Len, lo ngại nên không tài nào nhắm đôi mắt được. Nửa tối Bơ Dung Cơn Len nghe tiếng gió rít bên trên nóc chòi, vội đánh thức chồng dậy. Nhưng lại A Dư nói: – không sợ, nó bao gồm dụ, tôi cũng đều có dụ (Dụ: một loại vũ khí giống hệt như cái lao), anh em nó bao gồm ná, tôi cũng đều có ná. Nói rồi, ông lại ngủ. Thấy A Dư ko đề phòng lại đang tiếp tục ngủ say, Cơ Lang Bơ tứ liền sà ngay lập tức xuống chòi, cần sử dụng chân cop bà Bơ Dung Cơ Len cùng đặt Bơ Dít Đóc là vợ nó ở bên cạnh A Dư, rồi tung cánh bay vào đêm tối mịt mùng. Khi A Dư tỉnh dậy, trời đã sáng. Ông kéo miếng vỏ sui làm cho chăn ra để đánh thức vợ dậy, tuy nhiên chỉ thấy một mụ lũ bà bạn đen, mặt xanh nằm đó. Biết ngay lập tức là Cơ Lang Bơ tư đã đánh tráo mất vợ mình rồi. Tưng bừng tức giận, A Dư rút dụ phóng một mũi vào ngực bé yêu tinh. Giết dứt con yêu, A Dư tía chân bốn cẳng chạy một mạch về làng. Phụ nữ là Cơ Len Trung chạy ra hỏi: – bà bầu con đâu? – Cơ Lang Bơ bốn bắt mất rồi! Nghe vậy, Cơ Len Trung thương chị em khóc rống lên. A Tang trách anh: – trên anh không nghe em nói đề xuất mới xẩy ra cơ sự này. Bây giờ, anh trong nhà với cháu để em đi tìm chị cho. A Tang ra đi mang theo một ống sáo. Đến mỏm núi cao trang bị nhất, A Tang rút sáo ra thổi: vk anh tôi ở núi nào? Chị dâu tôi sinh hoạt núi nào? không tồn tại tiếng chị dâu vấn đáp mà chỉ tất cả tiếng cây rừng đáp lại. A Tang lại đi. Đến ngọn núi máy hai, sản phẩm ba… vẫn chỉ tất cả tiếng cây rừng đáp lại. A Tang đi mãi, thổi mãi, sức đã kiệt mà vẫn không thấy tăm tích chị dâu đâu. Nhưng mà vẫn ko nản lòng, phái mạnh lê từng bước một trong rừng quyết tìm mang lại được chị dâu. Đến ngày vật dụng mười, A Tang thấy trên đỉnh một ngọn núi cao gồm một cây cổ thụ cao tít tắp. Nhoáng thấy bóng người trên ngọn cây, A Tang chũm sức dồn khá thổi sáo thăm dò: gồm phải chị dâu Thì quăng cườm xuống! Từ bên trên ngọn cây, nghe giờ sáo em chồng, Bơ Dung Cơ Len vội quăng chuỗi cườm bởi ốc xuống. A Tang nhặt chuỗi cườm cho vô túi, đánh dấu phương hướng cảnh giác rồi quay về làng tìm cách cứu chị. Nghe tin A Tang đang về, người làng kéo đến rất đông hỏi thăm. Khi biết rõ Bơ Dung Cơ Len còn sống, bọn họ bàn giải pháp cứu bà. Một ông già nói: – vớ cả đàn ông mang dao phóng dụ giết bị tiêu diệt Cơ Lang Bơ bốn để cứu vớt Bơ Dung Cơ Len! A Tang bảo: – Cây cao lắm cần thiết phóng tới đâu. Ông già khác bàn: – Vậy ta bắc thang? A Tang bảo: – Trăm thang cũng ko bắc tới. Bàn lui, bàn cho tới mãi, vẫn không người nào tìm được bí quyết gì để cứu giúp Bơ Dung Cơ Len cả. A Dư cực khổ nói cùng với dân làng: – Ai cứu vớt được Bơ Dung Cơ Len, giả dụ là con trai chưa vk thì dù cho là con không cha mẹ ta cũng gả Cơ Len Trung cho. Nếu như là ông già thì đến Cơ Len Trung làm dâu, nếu sẽ có vk có bé thì mang lại làm em gái út. Vào làng tất cả Đươm Tơ Rít mồ côi cha mẹ, bị mọi bạn khinh rẻ, hôm ấy cũng mang đến nhà A Dư nghe dân buôn bản bàn. Anh gồm ý định đi cứu vãn Bơ Dung Cơ Len nhưng không đủ can đảm nói bởi sợ dân làng. Khi nghe A Dư nói như vậy, Đươm Tơ Rít liền đứng lên nói: – Tôi gồm cách cứu vãn được Bơ Dung Cơ Len. Trai làng bao gồm kẻ ghét anh bèn dèm pha: – không cho mày đi cứu, ngươi là đứa mồ côi, là thằng hèn hạ! Một ông già tốt nhất làng nghe vậy ngay lập tức bảo: – câu hỏi đi cứu vãn Bơ Dung Cơ Len là vấn đề cần, ta tránh việc phân biệt fan này kẻ kia. Nếu như Đươm Tơ Rít bao gồm cách gì cứu giúp được Bơ Dung Cơ Len thì cứ nói mang lại dân làng nghe. – Tôi đã đóng đinh vào cây với mặc quần áo hệt như diều hâu để gạt gẫm nó. Mấy ông già khác cũng tấm tắc khen: – Kế của Đơm Tơ Rít xuất xắc lắm! Hôm sau, A Tang dẫn dân làng lên núi cứu vớt Bơ Dung Cơ Len. Chúng ta vót đinh gỗ đóng góp làm lan can để trèo, tuy nhiên đinh gỗ đóng không chắc, đề nghị trèo lên lại tụt xuống. Trai xóm cũng thi nhau đóng góp đinh để trèo nhưng không có ai trèo được quá mười bậc. Ngày trước tiên trôi qua, không có ai cứu được fan bị nạn. Rạng ngày máy hai, các ông già bảo: – từ bây giờ để Đươm Tơ Rít trèo! Đươm Tơ Rít có sức khỏe phi thường. Anh chỉ mang theo một ống sáo, một cào fe và ba chiếc đinh to làm bằng gốc tre đực nhằm đi cứu vãn Bơ Dung Cơ Len. Đến cây to, một tay anh thân đinh, một tay anh có tác dụng vồ đóng. Cứ leo lên bậc trên, anh lại nhổ đinh sống bậc dưới đóng góp tiếp. Cứ vắt đến trưa đã leo lên tới mức nửa thân cây. Lúc ấy ở trên ngọn cây, Cơ Lang Bơ Tư vẫn còn đó ngủ, Bơ Dung Cơ Len thì ngồi bắt rận cho nó. Nghe tiếng đinh đóng “cốc, cốc”, Cơ Lang Bơ tư mở mắt hỏi: – giờ gì lốc cốc thế? – Chim gõ loài kiến mổ kiến đấy. Cứ thế, đến chiều, Đươm Tơ Rít đã lên đến mức ngọn cây. Tơ Rít thấy một đội nhóm chim to bằng gian nhà chết thật trong đám lá rậm. Từ vào tổ chim, hương thơm thịt thối xông ra nồng nặc, Cơ Lang Bơ bốn tỉnh dậy vừa cơ hội Đươm Tơ Rít đã bám vào một trong những chạc cây leo vào tổ, hắn trừng đôi mắt hỏi: – Gươm sắc, giáo nhiều năm chừng nào mà lại mày dám lên đây? – Tôi lên thăm chị với anh đấy. Cơ Lang Bơ Tư quay trở lại hỏi Bơ Dung Cơ Len tín đồ mới cho là ai, bà trả lời: – Em ruột tôi đấy. Cơ Lang Bơ tứ vội nhỏm dậy: – thay à, cậu em vào đó tôi xem mặt nào! Đươm Tơ Rít nhanh nhẹn khoác chiếc áo lá vào người, ngậm sáo vào miệng có tác dụng mỏ, đeo chùm rễ đam mê dưới cổ làm râu, tay bắt buộc cầm cái cào fe nhọn làm cho móng rồi đi vào. Thấy Đươm Tơ Rít hình dáng giống chim, Cơ Lang Bơ tư hỏi: – Cậu em cũng cùng họ nhà chim à? – chị em tôi là người, cha tôi là chim, đẻ ra tôi nửa người, nửa chim. – Cậu say đắm làm bạn hay có tác dụng chim? – Thích làm cho chim, tuy thế mỏ yếu, móng cùn, con mắt ko tinh, lông cánh không dài, làm sao kiếm ăn uống được? Cơ Lang Bơ tứ bảo: – Lại vừa mới đây tôi coi nào! Trống ngực Tơ Rít đập thình thịch, anh cách lại gần, Cơ Lang Bơ tứ sờ mỏ, sờ râu, xoa loại áo lá rồi lắc đầu: – Mỏ yếu, râu mềm, lông cánh non quá. Đưa anh xem song móng nào! Đươm Tơ Rít chìa bàn tay trái ra. Cơ Lang Bơ bốn vừa va vào bàn tay trái thì Tơ Rít dùng rất là bổ loại cào fe cầm mặt tay đề xuất vào đầu hắn. Cơ Lang Bơ bốn chỉ kêu lên được một giờ đồng hồ rồi lộn ra chết. Bà Bơ Dung Cơ Len mừng thừa cảm ơn Tơ Rít và hứa gả phụ nữ cho chàng. Tơ Rít lấy dây làm thang mẫu bà Bơ Dung Cơ Len xuống đất. Dân làng mừng cuống reo hò vang cả núi rừng. Ngay đêm ấy, chúng ta kéo về làng, A Dư mổ trâu, phẫu thuật heo ăn uống mừng. Duy trì lời hứa, ông gả phụ nữ là Cơ Len Trung mang đến Đươm Tơ Rít. Cơ Len Trung vốn là một cô bé đẹp duy nhất vùng. Trai làng ai cũng thích cô, độc nhất là lũ con trai nhà giàu. Đã nhiều đứa mang đến hỏi phần đa bị cô từ chối. Nay nghe nói cô rước Đươm Tơ Rít, bọn chúng tức giận lắm. Vào vùng tất cả mụ Cơ Rúa là hay tạo sự, ngay lập tức bày kế cho bầy họ giết bị tiêu diệt Đươm Tơ Rít để cướp Cơ Len Trung. Một hôm, đàn chúng rủ Đươm Tơ Rít đi rước mật ong. Tơ Rít theo chúng vào tận vào rừng sâu, nơi có nhiều mật ong nhưng lại cũng có tương đối nhiều gấu. Người và gấu hay hay gặp mặt nhau sinh hoạt đây. Khi đến tổ ong mật trên vách đá, bọn chúng bắc thang bảo Đươm Tơ Rít: – Anh xuất sắc leo cây, anh trèo lên mang mật để shop chúng tôi giữ thang cho. Tơ Rít trèo lên. Khi anh đang chui vào hốc đá đem mật ong, lũ chúng ở bên dưới rút thang đi. Lấy được không ít mật ong rồi, Tơ Rít xoay ra, thấy mất thang, anh call chúng bắc hộ, bọn chúng nói: – Mày tốt thì leo đinh mà xuống. Vừa lúc đó có một con gấu to bởi con trườn xuất hiện, quát: – Sao ngươi dám lên đây nạp năng lượng mật ong của tao? Tơ Rít chỉ xuống chân núi và nói: – bác xem kìa, không tồn tại tôi chắn ở đây thì bọn người kia vẫn lên đem hết mật của bác rồi. Sao chưng không cám ơn tôi và lại trách tôi? Nghe Tơ Rít nói gồm lý, gấu cõng cánh mày râu xuống núi đá và mang lại tận đầu làng. Tưởng Đươm Tơ Rít đang chết, bầy con trai đơn vị giàu định về báo cùng với Cơ Len Trung, tuy thế khi phi vào nhà sẽ thấy Đươm Tơ Rít ngồi ăn uống mật ong với vợ. Lũ chúng sượng mặt quá bỏ về ngay. Hôm sau nữa, bọn chúng lại rủ Đươm Tơ Rít đi săn. Đến một hang cọp, bọn chúng bảo Tơ Rít chui vào bắt. Đợi mang lại Tơ Rít phi vào hang, bọn chúng ở ngoại trừ lấy đá lấp kín đáo cửa lại. Mất lối về, anh đi sâu vào hang tìm đường khác, thì gặp gỡ hai con cọp nhỏ đang ngủ. Sợ hãi quá, Tơ Rít chạy ra cửa hang lại gặp gỡ cọp chị em về. – mày vào bắt bé tao hả? – không phải đâu, có lũ người định vào bắt cọp con, may bao gồm tôi bịt cửa hang họ new không vào được. Bà thử ra cửa ngõ hang coi tôi nói có đúng không? Ra thấy cửa ngõ hang vẫn bịt kín, tin lời Tơ Rít nói là thật, cọp mẹ cám ơn Tơ Rít và phá cửa hang cho đấng mày râu về. Lần lắp thêm ba lũ chúng lại rủ Tơ Rít ra vực đánh cá. Chúng lừa Tơ Rít vào hang cá sấu rồi mang ván bịt cửa ngõ hang lại. Cá sấu người mẹ bơi ra chực nuốt Tơ Rít. Nhoáng thấy phía sau có mấy bé cá sấu con, Tơ Rít liền nói: – Tôi vào đó đóng hộ cửa hang cho bác để đàn người tiến công cá khỏi bắt mất nhỏ bác, rứa mà bác bỏ lại định nuốt tôi. Cá sấu mẹ nhìn ra thấy cửa hang đã biết thành bịt kín, qua vết nứt lại thấy những người đánh cá vẫn còn đấy lội phía ngoài. Tin là Tơ Rít đã chân tình cứu nhỏ mình, cá sấu nói: – cháu rất tốt, cháu mong ta đền ơn vật gì nào? – Tôi mong mỏi xin bà bắt cá ở vực này được không? Cá sấu chấp nhận và dặn mỗi khi ra bắt, treo một vòng mây ở cổ chân làm hiệu, nhằm cá khỏi nuốt nhầm. Kế tiếp cá sấu phá cửa ngõ hang cho Tơ Rít về. Bố lần lừa thịt Đươm Tơ Rít, cha lần Tơ Rít hầu như trở về an ninh vô sự, bọn con trai bên giàu hết sức sợ. Chúng tìm về mụ Cơ Rúa hỏi duyên cớ. Mụ nói: – kiên cố nó được coi là dòng dõi loài vật đề xuất loài đồ không làm hại nó. Để tôi đi dò xem nó sợ vật gì nhất! khi mụ Cơ Rúa hỏi Tơ Rít hại gì duy nhất thì anh trả lời là anh sợ ném lao. Nếu bao gồm ai thách phóng lao thì anh đã chết. Nói xong, anh dặn mụ chớ hở điều kín đáo ấy mang lại ai biết. Vừa về cho nhà, mụ Cơ Rúa ngay tức thì gọi đàn con trai công ty giàu cho mách ngay. Lũ này ra quyết định thách Tơ Rít phóng lao để giết chết anh. Đươm Tơ Rít thừa nhận lời thách. Mà lại anh bảo không phóng lao trên cạn mà phóng lao dưới nước. Để khỏi lộn xộn, anh vẫn đứng bên đó bờ vực, còn bọn họ vẫn đứng mặt này. Nghe vậy, đàn chúng chính thức ngay. Sáng sớm hôm sau, bầy chúng dàn thành hàng dài ở bên đây bờ vực, mọi cá nhân nắm chắc một ngọn lao. Tơ Rít đứng 1 mình ở bên bờ với thách bọn chúng phóng trước. Người đầu tiên phóng không tới chỗ Tơ Rít đứng. Người thứ nhị phóng, lao rơi xuống giữa vực. Bọn chúng hò nhau lội xuống vực phóng lao túi bụi như mưa sang trọng bờ mặt kia. Tơ Rít giơ tay bắt toàn bộ các lao phóng tới. Lúc đứa ở đầu cuối phóng xong, Tơ Rít lội xuống vực và bước đầu phóng lại. Cũng vừa cơ hội đó, nước động mang lại hang cá sấu. Cá sấu bà mẹ bơi lên thấy chân đám tín đồ đứng dưới vực không có vòng mây tức khắc lao cho tới nuốt. đàn chúng kẻ trúng lao, kẻ bị cá sấu nuốt chết rất nhiều. Bầy trai công ty giàu thua to. Số đông đứa tồn tại trốn biệt vào rừng. Tơ Rít về làng mang đến gọi gia đình những đứa bị chết lại với hỏi: – những người hy vọng sống hay là muốn chết? – ước ao sống Tơ Rít nói: – Ai ước ao sống thì về làm nạp năng lượng yên ổn, từ bỏ rày ko được khinh rẻ kẻ mồ côi nữa. Bầy chúng vâng dạ, hẹn sẽ không khiến sự nữa. Tơ Rít được dân bạn dạng tôn quản lý làng. Con trai cùng với bà xã là Cơ Len Trung dễ thương sống một cuộc đời hạnh phúc. (Truyện cổ bạn Catu)
Xem hướng dẫn
Link download: e
Pub A4A5A6 - xem thông tin ebook
hờ, thằng nhỏ tuổi gánh nước đi đằng trước tôi, đang bốc khói. Bằng mắt thường cũng thấy một làn hơi mỏng dính bả lả gợn quanh nó, nhất là từ đôi ống quần ướt mèm. Nước vào thùng ở hai đầu quang gánh cho dù không sánh ra chút nào, nhưng lại cứ nghĩ lên đến mức đỉnh núi chắc chỉ còn lưng lửng, vị nước bốc hơi. Bản thân thì gồm hơn gì, tôi nghĩ, cũng chuẩn bị bốc cháy tới khu vực rồi.
Nắng hệt một chảo mật nấu sôi, và phần lớn con bạn bé bé dại ngụp lặn vào ấy chín nhừ, mặt mày đỏ lựng. Thỉnh phảng phất Khờ tạm dừng để ngóng tôi từ bây giờ hồng hộc thở, cách từng bậc đá bằng đôi chân chần chờ của ai. Dù nó đã lên xuống núi mười bảy lần trong ngày, gánh nước uống cho chục ngoài hộ gia đình sống trên ấy. Hỏi Khờ tới đây nơi chưa, nó kêu xíu nữa. Chữ “xíu” không có tác dụng tôi mừng, vì biết mình còn trèo các dốc đá bắt đầu chạm chân đỉnh núi trọc bon không cây cối.
Năm Khờ chín tuổi, mẹ dắt nó lên ngọn núi Trời này, bảo ngồi đó chờ đá trổ bông bà mẹ lên đón. Rồi bà bầu trẻ xuống núi, biệt dạng. Chị công ty quán nước ngay mặt sườn núi vẫn còn đấy nhớ gương mặt cô bé đó, “trẻ măng, đem bé đi bỏ mà mặt tỉnh bơ, trửng giỡn với mấy thằng tìm củi”. Chắc hẳn rằng sớm làm cho mẹ solo thân, không sở hữu vác nổi thằng nhỏ dại khờ căm đặt đâu ngồi đó. Chắc hẳn rằng ngủ quên trên cỏ rồi đẻ Khờ, giống như những bà chị em Việt cổ xưa vẫn cấn thai nhờ uống nước vào gáo dừa, ướm chân vào vết chân lạ.
Thằng bé dại từng có cái thương hiệu tử tế, nhưng tín đồ xóm núi không để ý rồi. Nói mang đến cùng, có tác dụng gì mang tên nào hợp với nó, bởi tên Khờ. Trong thân xác thằng nam nhi sắp cha mươi, là một trí khôn của trẻ con năm bảy tuổi. Thời hạn không có tác dụng mai một chiếc niềm tin rồi đá trổ bông, bà mẹ đón về.
Sống nhờ dĩa cơm của dân cư triền núi, mà lại Khờ chưa bao giờ làm bọn họ tiếc do đã nuôi dưỡng mình. Nhờ bỏ ra thằng nhỏ cũng làm, và nặng nhọc cỡ nào thì cũng không than vãn. Mưa nó đi rửa rửa phần đông bậc đá đóng rêu, đậy giúp căn nhà ai đó, cõng bà Chín Sầu Đâu đi hốt thuốc nam chữa trị đau khớp, đón thằng Đen kẹt sinh hoạt trường vào giông gió. Hạn qua nó tìm củi phơi khô hóa học đầy miễu hoang, cả xóm xài mút mùa không hết. Mùa khô nào họ cũng hấp thụ nước mưa một tay Khờ gánh, tự ngôi chùa gần chân núi Xanh.
Suốt tía chục năm, tuyệt nhất một lần Khờ rời núi chừng tuần lễ. Nó bị sét đánh. Cái đầu trọc của núi nhưng mà nó đã chăn giữ, không hiểu biết nhiều sao giỏi bị sét xuống thăm, đến cây xanh không mọc nổi. Bữa đó giông khô, Khờ lòm khòm gom mớ dung dịch nam chùa gửi phơi, thì bị sét quật lăn ra, tóc cháy xém. Câu đầu tiên nó nói lúc tỉnh dậy, “đá trổ bông chưa?”
Tới ông trời còn ko bứng thằng Khờ thoát khỏi mớ đá đó, fan núi Xanh nói. Đúng thời gian Khờ lại thêm một lượt gánh nữa ngang qua nơi quán nước tôi ngồi cùng mấy bà trong xóm, nhe răng cười. Ở Khờ không tồn tại vẻ gì bơ vơ, mặc dù đang một mình bơi thân đá và nắng. Ngay trong lúc nó bị đậy khuất vì chưng một cua gắt trên phố mòn, cũng để lại cảm hứng ấm áp, có thể nịch. Cực nhọc giải thích, nhất là nhân đồ vật ấy với trong bản thân một câu chuyện mủi lòng.
Hỏi bà bầu Khờ bao gồm từng quay trở lại không, fan núi Xanh nói biết đâu, giờ đồng hồ nhiều du khách lên đây, khía cạnh mũi ai cũng dáo dác như ai, ghi nhớ sao nổi người đàn bà mấy chục năm về trước. Thằng bé dại hay bị du khách ghẹo, bọn họ xưng chị em nè con, mau về với mẹ. “Mẹ tui nói chừng đá trổ bông bắt đầu lên đón, giờ bao gồm trổ xíu như thế nào đâu”, Khờ nói. Có một lời dối ầu ơ, tuy nhiên với bộ não ngơ ngơ của Khờ, đang thành một thiết bị dây trói bền dai, buộc nó mãi bên trên đỉnh núi.
Dân núi Xanh gồm lần ăn năn tiếc, khi xúm nhau thuyết phục Khờ, rằng đám đá đó đâu thể trổ bông được, sét tấn công quá chừng mà, nhìn thì biết, tới cỏ còn ko mọc nổi. Khờ nói luôn, vậy mấy phiến đá hong bị trời đánh thể nào cũng có bông. Từ bỏ bữa đó nó leo trèo khắp núi. Lo bông đá vẫn trổ sinh hoạt hang hốc như thế nào đó, nơi nó chưa mò tới. Còn cả xã thì bồn chồn sợ nó trượt chân.
Mình nhưng nói núi này đá đực cạnh tranh ra bông, Khờ đã hỏi, vậy núi nào new có? Tôi hình dung vậy, khi ngó thằng nhỏ tuổi vừa gánh xong đôi nước sau cùng trong ngày, đổ vào cái khạp da bò đặt ngay đỉnh trọc. Nước ấy dành cho du khách uống đỡ khát. Dù họ chỉ sử dụng rửa mặt, cọ chân, hắt vào người nhau cho vui.
Nắng vẫn xéo xắt, chưa chịu nguội. Tôi quay trở về đúng chiếc chân núi cơ mà vài tiếng đồng hồ thời trang trước mình đứng ngán ngẩm bởi vì nắng và hồ Xanh cạn đáy. Nghĩ chắc cũng không yêu cầu trèo lên chi, quá biết bên trên đó có những thứ gì, lại miễu cậu miễu cô, lại đông đảo quán xá đu theo vách đá, lại bày bán mấy trang bị thần dược tự cỏ cây meo mốc chớ đâu.
Nhưng Khờ xuất hiện, với song thùng nước treo đầu gánh, rủ khơi khơi, lên núi chơi, bông đá nay mai sẽ trổ.
Đá Trổ Bông
Nguyễn Ngọc Tư
Đá Trổ Bông - Nguyễn Ngọc Tưhttps://muasachhay.com/story.php?story=da_tro_bong__nguyen_ngoc_tu
Xem hướng dẫn
Link download: e
Pub A4A5A6 - xem thông tin ebook
hờ, thằng nhỏ tuổi gánh nước đi đằng trước tôi, đang bốc khói. Bằng mắt thường cũng thấy một làn hơi mỏng dính bả lả gợn quanh nó, nhất là từ đôi ống quần ướt mèm. Nước vào thùng ở hai đầu quang gánh cho dù không sánh ra chút nào, nhưng lại cứ nghĩ lên đến mức đỉnh núi chắc chỉ còn lưng lửng, vị nước bốc hơi. Bản thân thì gồm hơn gì, tôi nghĩ, cũng chuẩn bị bốc cháy tới khu vực rồi.
Bạn đang xem: Sachhayonline đá trổ bông
Nắng hệt một chảo mật nấu sôi, và phần lớn con bạn bé bé dại ngụp lặn vào ấy chín nhừ, mặt mày đỏ lựng. Thỉnh phảng phất Khờ tạm dừng để ngóng tôi từ bây giờ hồng hộc thở, cách từng bậc đá bằng đôi chân chần chờ của ai. Dù nó đã lên xuống núi mười bảy lần trong ngày, gánh nước uống cho chục ngoài hộ gia đình sống trên ấy. Hỏi Khờ tới đây nơi chưa, nó kêu xíu nữa. Chữ “xíu” không có tác dụng tôi mừng, vì biết mình còn trèo các dốc đá bắt đầu chạm chân đỉnh núi trọc bon không cây cối.
Năm Khờ chín tuổi, mẹ dắt nó lên ngọn núi Trời này, bảo ngồi đó chờ đá trổ bông bà mẹ lên đón. Rồi bà bầu trẻ xuống núi, biệt dạng. Chị công ty quán nước ngay mặt sườn núi vẫn còn đấy nhớ gương mặt cô bé đó, “trẻ măng, đem bé đi bỏ mà mặt tỉnh bơ, trửng giỡn với mấy thằng tìm củi”. Chắc hẳn rằng sớm làm cho mẹ solo thân, không sở hữu vác nổi thằng nhỏ dại khờ căm đặt đâu ngồi đó. Chắc hẳn rằng ngủ quên trên cỏ rồi đẻ Khờ, giống như những bà chị em Việt cổ xưa vẫn cấn thai nhờ uống nước vào gáo dừa, ướm chân vào vết chân lạ.
Thằng bé dại từng có cái thương hiệu tử tế, nhưng tín đồ xóm núi không để ý rồi. Nói mang đến cùng, có tác dụng gì mang tên nào hợp với nó, bởi tên Khờ. Trong thân xác thằng nam nhi sắp cha mươi, là một trí khôn của trẻ con năm bảy tuổi. Thời hạn không có tác dụng mai một chiếc niềm tin rồi đá trổ bông, bà mẹ đón về.
Sống nhờ dĩa cơm của dân cư triền núi, mà lại Khờ chưa bao giờ làm bọn họ tiếc do đã nuôi dưỡng mình. Nhờ bỏ ra thằng nhỏ cũng làm, và nặng nhọc cỡ nào thì cũng không than vãn. Mưa nó đi rửa rửa phần đông bậc đá đóng rêu, đậy giúp căn nhà ai đó, cõng bà Chín Sầu Đâu đi hốt thuốc nam chữa trị đau khớp, đón thằng Đen kẹt sinh hoạt trường vào giông gió. Hạn qua nó tìm củi phơi khô hóa học đầy miễu hoang, cả xóm xài mút mùa không hết. Mùa khô nào họ cũng hấp thụ nước mưa một tay Khờ gánh, tự ngôi chùa gần chân núi Xanh.
Suốt tía chục năm, tuyệt nhất một lần Khờ rời núi chừng tuần lễ. Nó bị sét đánh. Cái đầu trọc của núi nhưng mà nó đã chăn giữ, không hiểu biết nhiều sao giỏi bị sét xuống thăm, đến cây xanh không mọc nổi. Bữa đó giông khô, Khờ lòm khòm gom mớ dung dịch nam chùa gửi phơi, thì bị sét quật lăn ra, tóc cháy xém. Câu đầu tiên nó nói lúc tỉnh dậy, “đá trổ bông chưa?”
Tới ông trời còn ko bứng thằng Khờ thoát khỏi mớ đá đó, fan núi Xanh nói. Đúng thời gian Khờ lại thêm một lượt gánh nữa ngang qua nơi quán nước tôi ngồi cùng mấy bà trong xóm, nhe răng cười. Ở Khờ không tồn tại vẻ gì bơ vơ, mặc dù đang một mình bơi thân đá và nắng. Ngay trong lúc nó bị đậy khuất vì chưng một cua gắt trên phố mòn, cũng để lại cảm hứng ấm áp, có thể nịch. Cực nhọc giải thích, nhất là nhân đồ vật ấy với trong bản thân một câu chuyện mủi lòng.
Xem thêm: Mở Nhà Sách Cần Bao Nhiêu Vốn? Kinh Doanh Nhà Sách Cần Bao Nhiêu Vốn ?
Hỏi bà bầu Khờ bao gồm từng quay trở lại không, fan núi Xanh nói biết đâu, giờ đồng hồ nhiều du khách lên đây, khía cạnh mũi ai cũng dáo dác như ai, ghi nhớ sao nổi người đàn bà mấy chục năm về trước. Thằng bé dại hay bị du khách ghẹo, bọn họ xưng chị em nè con, mau về với mẹ. “Mẹ tui nói chừng đá trổ bông bắt đầu lên đón, giờ bao gồm trổ xíu như thế nào đâu”, Khờ nói. Có một lời dối ầu ơ, tuy nhiên với bộ não ngơ ngơ của Khờ, đang thành một thiết bị dây trói bền dai, buộc nó mãi bên trên đỉnh núi.
Dân núi Xanh gồm lần ăn năn tiếc, khi xúm nhau thuyết phục Khờ, rằng đám đá đó đâu thể trổ bông được, sét tấn công quá chừng mà, nhìn thì biết, tới cỏ còn ko mọc nổi. Khờ nói luôn, vậy mấy phiến đá hong bị trời đánh thể nào cũng có bông. Từ bỏ bữa đó nó leo trèo khắp núi. Lo bông đá vẫn trổ sinh hoạt hang hốc như thế nào đó, nơi nó chưa mò tới. Còn cả xã thì bồn chồn sợ nó trượt chân.
Mình nhưng nói núi này đá đực cạnh tranh ra bông, Khờ đã hỏi, vậy núi nào new có? Tôi hình dung vậy, khi ngó thằng nhỏ tuổi vừa gánh xong đôi nước sau cùng trong ngày, đổ vào cái khạp da bò đặt ngay đỉnh trọc. Nước ấy dành cho du khách uống đỡ khát. Dù họ chỉ sử dụng rửa mặt, cọ chân, hắt vào người nhau cho vui.
Nắng vẫn xéo xắt, chưa chịu nguội. Tôi quay trở về đúng chiếc chân núi cơ mà vài tiếng đồng hồ thời trang trước mình đứng ngán ngẩm bởi vì nắng và hồ Xanh cạn đáy. Nghĩ chắc cũng không yêu cầu trèo lên chi, quá biết bên trên đó có những thứ gì, lại miễu cậu miễu cô, lại đông đảo quán xá đu theo vách đá, lại bày bán mấy trang bị thần dược tự cỏ cây meo mốc chớ đâu.
Nhưng Khờ xuất hiện, với song thùng nước treo đầu gánh, rủ khơi khơi, lên núi chơi, bông đá nay mai sẽ trổ.
Đá Trổ Bông
Nguyễn Ngọc Tư
Đá Trổ Bông - Nguyễn Ngọc Tưhttps://muasachhay.com/story.php?story=da_tro_bong__nguyen_ngoc_tu