Sách Những Tháng Năm Rực Rỡ, Thư Viện Khoa Hàn Quốc Học Ussh
17 tuổi nhưng lại lại với thân hình của nắm ông tuổi 80, cậu bé nhỏ Ah Reum không chỉ là thổi một làn gió nhẹ nhàng, hồn nhiên, đầy ước mơ của tuổi trẻ nhưng mà cả một cơn gió lạnh ngắt đầy xúc hễ qua trái tim người hâm mộ với đều nỗi lòng thầm bí mật của tuổi trẻ, với đa số nỗi đau chẳng kéo dãn dài được mãi. Bạn đang xem: Sách những tháng năm rực rỡ
“Bố người mẹ có tôi khi mới mười bảy tuổi.Năm ni tôi vừa tròn mười bảy.Cũng chẳng có cách nào để biết có thể tôi có thể lớn lênthành mười tám hay mười chín tuổi xuất xắc không.Điều kia không do shop chúng tôi định đoạt.Điều duy nhất chúng tôi biết, là thời gian không còn nhiều.”
Cặp cha mẹ có trẻ em măng lại có đứa con già cỗi? cạnh tranh tin nhưng lại đó là mẩu chuyện có thật trong vật phẩm “Những mon năm rực rỡ” của Ae-ran Kim. Ah Reum là kết quả của một tình yêu vụng gàn đầy lãng mạn độ tuổi 17 của phụ huynh cậu. Cùng khi cậu mang lại tuổi 17 ấy, cậu lại với trong mình bệnh lý lão hóa mau chóng hiếm gặp mặt khiến toàn thân của cậu trông như ông lão tuổi 80. Dù bố mẹ Ah Reum sinh cậu sớm rứa và vấp bắt buộc sự phản nghịch đối và dè bỉu của mọi fan nhưng họ rất mực yêu thương cậu rộng tất thảy, của cả khi cậu mang bệnh lý hiểm nghèo kia.
“Những đứa trẻ cứ lớn nhanh như thổi.Còn tôi thì già đi trông thấy.Khoảng thời gian một giờ với ai đó, so với tôi như một ngàyvà một tháng so với người dị thường là một năm với tôi. Xem thêm: Những Cuốn Sách Gì Thú Vị - Những Cuốn Sách Kỷ Lục Trên Thế Giới
Đau khổ, dằn vặt bởi vì những thiệt thòi nhưng mình cần chịu, Ah Reum không thể tỏ ra nhụt chí tuyệt buông xuôi mà cậu vẫn luôn giữ đầy đủ khao khát của riêng mình, đến dù điều đó khó hoặc thiết yếu nào thành hiện nay thực. Hành trình đến tuổi 17 của Ah Reum rất có thể là ngắn so với tương đối nhiều người, tuy vậy với cậu, phần thanh xuân bị số phận đánh tráo ấy lại là phần nhiều tháng năm rực rỡ nhất trong cuộc đời cậu. Cuộc sống tuy ngắn, nhưng lại lại là những cảnh phim kỷ niệm rực rỡ sắc màu.
" data-image-caption="
Khác với gần như đứa trẻ em khác, Ah Reum dù bắt đầu 17 vẫn đánh không đủ vẻ tx thanh xuân ấy trên khung người mình. Dù cố gắng gắng, mặc dù tự nhủ từng nào đi nữa, trong tâm địa em là một nỗi day dứt không ngớt về số phận của mình. Tất nhiên, em dù tỏ vẻ già dặn mà lại cử chỉ, lời nói, tâm tư vẫn chỉ 17, không rộng không kém. Nhưng cách em nói, khiến cho những kẻ như mình đề nghị xót xa, phải ghi nhận trân trọng tx thanh xuân của mình, mặc dù chẳng mấy giỏi đẹp lắm.
Ở tuổi 17, Ah Reum đã có sự kiên cường, ý chí mạnh khỏe vượt qua bị bệnh hơn hẳn bất cứ người béo nào. Cậu cũng đều có mơ ước, cũng có những khát khao đến riêng mình, nhưng vì chưng căn bệnh, cậu nên bỏ qua nó để tiến sát hơn với việc hão huyền.
Cho mang lại tận đông đảo trang cuối tác phẩm, Ah Reum vẫn không hề hối tiếc nuối về trong năm tháng rực rỡ tỏa nắng của mình, ko hề oán trách bệnh lý đã chiếm đi tuổi thanh xuân cậu xứng đáng được tận hưởng. Đến tận cuối cùng, cậu vẫn hạnh phúc với đa số thứ, với mọi tình cảm dạt dào như hải dương cả. Đó chắc hẳn rằng là món quà mà cậu không cần thiết phải đi hết cuộc sống mới kiếm tìm kiếm được. Thanh xuân của Ah Reum chẳng ảm đạm chút nào, màu sắc tình yêu thương quá bùng cháy đã nhuộm không còn cả quãng đời ngắn ngủi của cậu rồi.
Đọc đa số trang sách biểu hiện tâm tứ của cậu bé, tôi không ngừng tự vấn rằng, tôi đã đủ khỏe khoắn mẽ, đã cầu mơ đủ khủng và đủ quyết trung tâm để theo xua hay chưa. Tín đồ ta còn ko có thời cơ để làm điều đó, bản thân may mắn hơn, lại quan trọng làm điều ấy một cách nghiêm túc. Những thứ ở lúc này đều khôn xiết quý giá, thừa khứ tất cả không xuất sắc đẹp thì cũng đã trôi qua, sau này còn chưa đến, sao lại phải lo lắng? Ah Reum vẫn dạy cho khách hàng những bài xích học đơn giản dễ dàng như thế. Ở tuổi 17, bản thân đã làm những gì và được gì?
Tôi cũng chợt bật khóc khi thấy rằng xuyên suốt 17 năm qua, Ah Reum thiết yếu đến trường, cậu cũng chẳng có anh em nào ngoài phụ huynh và fan hàng xóm, và sau đây là cô bé xíu trao đổi thư túng thiếu ẩn. Cậu cũng mong ước được yêu, được trở thành bạn cậu muốn, được thiết kế những điều phi thường như bất kỳ ai khác. Nhưng mà số phận quá nghiệt bổ đã chiếm đi của cậu các thứ. Tôi cho rằng thà rằng được trao thời cơ và không làm cho được hay không có cơ hội để làm cho được, điều nào đau khổ hơn? Tôi suy nghĩ tôi biết câu trả lời chính xác, và chúng ta cũng vậy.
Cuộc sinh sống của tôi rất có thể dài hơn, như ý hơn Ah Reum nhưng lại tôi vẫn chưa làm được gì cả. Tôi ngán nản, tôi vô vọng và chẳng thể làm gì hơn. Đến mẩu truyện của cậu bé, tôi mới nhận biết rằng, tôi còn trẻ, còn tương đối nhiều thời gian, với tôi làm sao hoàn toàn có thể bỏ cuộc lúc mà có những người đã trở nên tước đi cơ hội bắt đầu.
Điều bất ngờ duy duy nhất trong mạch truyện này có lẽ rằng là thắng lợi “để đời” của Ah Reum vào cuối truyện. Một mẩu chuyện tình của hai bạn teen 17 tuổi như cậu, vơi nhàng, hồn nhiên cùng đầy ngây dại. Đó là tình yêu tưởng tượng của bao gồm cậu giỏi là tình yêu của bố mẹ cậu?
Giọng văn mặc dù già dặn tuy nhiên vẫn khôn xiết hồn nhiên, thanh khiết của một đứa trẻ. Dẫu Ah Reum tất cả cố “người lớn” độ lớn nào đi nữa, ngôn ngữ của em cũng chỉ nên 17, ngây ngô và thuần khiết,không lẫn vào đâu được. Đó là điều tuyệt đối mà tác giả Ae-ran Kim đã làm được.
tình tiết cũng không còn phức tạp, chỉ cần lời nhắc của Ah Reum về gia đình, về quy trình chống lại bệnh tật và những mẩu truyện đời tư xung quanh cậu bé. Nhưng đơn giản không có nghĩa là nhàm chán? Bạn chắc hẳn rằng sẽ đề nghị đọc đi phát âm lại nhiều lần tiếp nữa để cảm thấy hết những cảm giác chan chứa trong mỗi dòng văn này.
Tác phẩm tuyệt đối này cũng được chuyển thể thành bộ phim truyền hình cùng tên cực kỳ ăn khách cùng gây xao cồn trái tim bao fan vào năm 2014 với nhì diễn viên đó là Song Hye-kyo cùng Kang Dong-won.
Có một công ty văn từng nói về ý nghĩa của cuộc sống: “Bạn đề xuất sức mạnh, nghị lực nên cuộc sống thường ngày đã đề ra những khó khăn nghịch cảnh để các bạn vượt qua và trở nên mạnh khỏe hơn.” vô tình tôi gọi “Những tháng năm rực rỡ” (두근 두근 내 인생) ở trong phòng văn Ae-ran Kim cũng chứa đựng những thông điệp đó. Cuốn sách khắc họa hình hình ảnh một cậu thiếu thốn niên buộc phải sống vào nghịch cảnh nhưng mà vẫn luôn giữ trong bản thân niềm lạc quan và tin cẩn cuộc sống. Cậu thiếu thốn niên ấy trở cần rất đặc biệt trong lòng tôi, bởi nhờ cậu, tôi vẫn khiến phiên bản thân mình tạm dừng một chút khi đang ở trong guồng quay bận rộn của cuộc sống, để nhìn nhận lại ý nghĩa thực sự của cuộc đời, nhằm suy ngẫm về những điều bản thân đã theo đuổi ở hiện tại.“Nếu được sinh ra đợt nữa thì con muốn trở thành gì?”Tôi vẫn dõng dạc trả lời:“Thưa bố, con ý muốn trở thành cha ạ.”Bố tôi hỏi tiếp:“Còn không hề ít điều khác giỏi hơn, tại sao con lại ý muốn là bố?”Tôi thoáng hồi hộp nhưng vẫn nói rằng:“Bởi vày con mong mỏi biết tấm lòng của bố sau thời điểm sinh bé ra đời.”Đó là cuộc thủ thỉ rất đỗi đơn giản của Ah Reum cùng với người bố của bản thân được tác giả ghi lại trong lời khởi đầu của cuốn đái thuyết. Vốn dĩ cuộc nói chuyện này đang rất bình thường như cuộc rỉ tai của bao cặp cha con khác, nhưng với Ah Reum hình như lại tiềm ẩn những ý nghĩa khác biệt khác. Vị cậu thiếu thốn niên Ah Reum ấy mắc hội hội chứng lão hóa sớm, hội bệnh này khiến cho cậu chỉ mới mười bảy tuổi tuy thế lại mang dáng vóc già nua của một ông lão tám mươi. Bởi vì điều đó nên cái ước mong mỏi trở thành ba của cậu bắt đầu trở nên khác biệt và đựng được nhiều tầng ý nghĩa sâu sắc sâu xa. Họ chắc hẳn đã từng mường tượng về bạn dạng thân trong tương lai, về dáng vẻ của 20, 30 hay thậm chí là 80 năm sau. Với những người bình thường, việc bọn họ sinh ra và mập lên, kết duyên rồi sinh nhỏ và thay đổi bố/mẹ ngoài ra là điều đương nhiên, dù hoàn toàn có thể là sớm tốt muộn. Núm nhưng so với Ah Reum thì điều đó lại như một ngôi sao 5 cánh sáng trên bầu trời đêm nhưng cậu chỉ có thể ngắm chú ý từ xa chứ không hề thể sờ tay tới. Vị vậy, ước ao ước trở thành tía của cậu ko chỉ đơn giản dễ dàng là muốn biết tấm lòng của người ba khi có con, mà hình như còn hóa học chứa mong muốn về một tương lai sáng chóe hơn, ở tương lai kia cậu hoàn toàn có thể được sống với tuổi thật của mình, được trải nghiệm cuộc sống thường ngày như bao con người thông thường khác.“Bố bà bầu có tôi khi bắt đầu mười bảy tuổi.Năm ni tôi vừa tròn mười bảy.Cũng chẳng gồm cách nào để biết dĩ nhiên tôi hoàn toàn có thể lớn lên thành mười tám giỏi mười chín tuổi tốt không.”Ah Reum là tác dụng của ái tình vụng ngốc đầy hữu tình của phụ huynh cậu năm 17 tuổi, là việc bồng bột của tuổi trẻ. Cậu nhỏ nhắn được sinh ra trẻ khỏe và bình thường như bao đứa trẻ khác. Cho tới năm cậu tía tuổi, nghịch cảnh của cuộc đời cũng ban đầu khi cậu được chẩn đoán mắc tình trạng bệnh lão hóa sớm quái quỷ ác kia. Kể từ đó, cuộc sống thường ngày của cậu biến hóa hoàn toàn, quanh quẩn quanh trong nhà rồi dịch viện, quan trọng cắp sách đến trường cùng chúng ta đồng trang lứa. Vậy nhưng, cậu thiếu hụt niên ấy không thể bỏ cuộc. Ah Reum hằng ngày chịu khó đọc sách, do với cậu, sách như một bạn thầy kể mang lại cậu nghe những mẩu chuyện thú vị, những tri thức về cầm cố giới, như một người đồng bọn chia sẻ thuộc cậu gần như muộn phiền. Mặc dù không được mang lại trường mà lại Ah Reum vẫn tự tạo cho mình những nụ cười riêng. Mặc dù không thể chạy theo mọi fan nhưng trái tim cậu cũng học tập được bí quyết đập cấp tốc hơn cùng không kết thúc háo hức. Phiên bản thân Ah Reum trở nên cứng cáp với những suy nghĩ sâu sắc đẹp về cuộc đời, về cha mẹ, về mọi bạn xung quanh. Rồi đến khi cứ đọc mãi văn của bạn khác viết, tự lúc nào cậu cũng nuôi hi vọng có thể viết đề xuất một cuốn tè thuyết của riêng rẽ mình. Niềm khao khát đó trở nên mạnh bạo hơn không còn khi Ah Reum trở về từ phòng cấp cứu, khi tưởng như cậu chắc chắn là sẽ tránh xa trái đất này vào trong ngày hôm đó. Cậu hiểu được ông trời đã cho cậu thêm một cơ hội, cậu lại càng khao khát rất có thể tiếp tục sinh sống thêm một đợt nữa bằng chính cuộc đời mình, và quan trọng phải kết thúc cuốn tiểu thuyết cậu sẽ ấp ủ từ tương đối lâu để tặng ngay cho phụ thân mẹ.Dù hình hình ảnh Ah Reum mở ra trên rất nhiều trang sách “Những mon năm rực rỡ” là 1 trong cậu thiếu thốn niên kiên cường, lạc quan và tất cả những quan tâm đến vô thuộc sâu sắc, nhưng lại cũng quan yếu tránh khỏi những tích tắc Ah Reum cảm giác số phận mình thật xứng đáng thương. Dù nỗ lực tự an ủi bạn dạng thân thế nào đi chăng nữa thì trong cậu dường như vẫn vĩnh cửu một tảng đá khủng đè nặng, cũng đã từng có lần có ý nghĩ bỏ cuộc, buông xuôi, bởi thực chất Ah Reum vẫn chỉ là một trong cậu thiếu hụt niên với phần nhiều tâm tư, suy xét của tuổi 17. Dẫu vậy đó chỉ là những khoảnh khắc yếu lòng của một cậu thiếu hụt niên trẻ em tuổi mắc phải căn dịch hiểm nghèo, bởi cho tới tận phần lớn trang sau cùng của cuốn đái thuyết, Ah Reum vẫn không tiếc nuối và ân oán trách cuộc đời của mình, với khi được hỏi “Em đang bao giờ ân oán giận chúa Trời chưa?”, cậu đã trả lời rằng: “Liệu Chúa toàn năng có thể thấu đọc được đông đảo con tín đồ bất toàn… hình như đó là câu hỏi rất cực nhọc khăn.” dù rằng thời gian ngắn ngủi mà lại cậu luôn sáng sủa và đắm chìm ngập trong hạnh phúc, tận thưởng những năm tháng cực hiếm được sinh sống trên đời.Một điều đặc biệt quan trọng khác được xung khắc họa vô cùng rõ nét xuyên trong cả cuốn tiểu thuyết đó là tình cảm gia đình, đó chắc hẳn rằng là điều hoàn hảo và tuyệt vời nhất nhất, thắp sáng và sưởi nóng trái tim bất hạnh của Ah Reum. Tuy đôi khi phụ huynh cậu bên cạnh đó vẫn bị mắc kẹt ở đâu đó trong hồi ức tuổi mười bảy đầy nhiệt độ huyết, tuy thế hơn ai hết họ vẫn luôn luôn thực sự quan lại tâm, yêu thương thương với dành hết gần như điều tốt đẹp tuyệt vời nhất cho đứa con trai tội nghiệp. Cặp cha mẹ trẻ ấy cố gắng chịu nhiệm vụ với sai lầm tuổi trẻ em của mình, niềm hạnh phúc đến rơi nước mắt lúc đứa con bé xíu bỏng xin chào đời. Tác giả đã xung khắc họa chi tiết để làm cho nổi bật cốt truyện tâm lí, hành vi của bố mẹ Ah Reum trong quy trình nuôi dạy cậu: lo ngại khi Ah Reum 1 tuổi vẫn không biết nói, hồi hộp khi người con trai nhỏ nhắn bỏng bập bẹ phần nhiều câu nói đầu tiên, vướng mắc không biết đứa nhỏ nhắn ấy đã suy nghĩ, tò mò và hiếu kỳ với niềm mơ ước của nó,… bên cạnh đó bố mẹ chỉ mong muốn lưu duy trì hết những biến đổi cảm xúc đó. Dù cho sau này Ah Reum mắc căn bệnh quái ác đó, phụ huynh cậu trước đó chưa từng một lần oán trách, ngược lại, họ luôn luôn cùng cậu chiến đấu và là chỗ dựa bền vững và kiên cố của cậu. Mặc dù rằng trên lối đi họ phát hiện không ít ánh mắt tò mò và thương hại, nhưng bố mẹ cậu luôn dạy cậu trường đoản cú tin bước về phía trước, họ sẽ không bỏ cuộc, sẽ điều trị theo lời chưng sĩ mang đến cùng, với họ đã làm đều việc hết sức vĩ đại cơ mà không phải người nào cũng có thể làm. “Với bố, con là niềm vui trong nỗi bi thảm của bố.” Và mẩu chuyện về cặp bố mẹ trẻ duy nhất và người con già độc nhất cứ cầm ngập tràn ánh sáng tỏa nắng rực rỡ của ngôn từ, của tình yêu thương. Thiết yếu tình thân thương vô hạn đó của phụ huynh đã khiến cậu thiếu thốn niên đó new tha thiết ước ao ước kiếp sau mình rất có thể "trở thành bố", để hoàn toàn có thể được học tập và trải nghiệm "làm bố". Tình thân thương đó đã giúp cậu gồm thêm nghị lực nhằm vượt qua những đau buồn về thể chất, thắng lợi những dày vò khổ sở của sự mặc cảm và bi ai về tinh thần, góp cậu có thể sống lạc quan và chân thành và ý nghĩa hơn từng ngày. Toàn bộ những điều cậu làm cho được đó, chắc hẳn rằng trước hết là xuất sắc và vì phiên bản thân mình, tuy thế động lực lúc đầu có lẽ xuất phát từ việc cậu ko muốn phiên bản thân biến gánh nặng của thân phụ mẹ, cậu ko muốn phụ huynh phải lo lắng nhiều hơn vày cậu.Bên cạnh tuyến đường nhân vật chính như bố mẹ Ah Reum, phần nhiều nhân đồ dùng phụ như “người chúng ta thân” độc nhất vô nhị - ông Jang mặt hàng xóm với sau này còn có thêm sự xuất hiện thêm đầy bất thần của “cô bạn” qua thư - Seo Ha đều có những tác động không bé dại đến để ý đến và trọng điểm lí của Ah Reum. Nếu như ông Jang là tín đồ lắng nghe Ah Reum phân bua những muộn phiền, mang lại cậu bé bỏng trải nghiệm cảm giác được nếm test rượu của tín đồ lớn thì người chúng ta qua thư Seo Ha đem đến cho cậu rất nhiều cung bậc cảm xúc đa dạng và mớ lạ và độc đáo của tuổi thanh xuân. Nhờ đó, lần thứ nhất Ah Reum biết cảm hứng xốn xang, hồi hộp đến hơn cả viết đi viết lại một tin nhắn trước khi gửi đi, xúc cảm hồi hộp mỗi một khi nhận được thư gửi đến. Mỗi câu chuyện, mỗi mẫu tin nhắn của fan bạn này đều tiếp thêm tương đối thở, tiếp thêm động lực giúp Ah Reum quá qua mỗi ngày. đặc trưng hơn, đối với Ah Reum nhị người chúng ta này rất có thể cùng cậu chuyện trò chia sẻ, dựa vào đó, cậu nhận thấy mình không đơn độc trên thế giới này, mọi bài toán cậu làm đều sở hữu ý nghĩa, từng ngày trôi qua các đáng trân trọng hơn khi nào hết.“Những tháng năm rực rỡ” tiềm ẩn cả một câu chuyện khiến cho người phát âm không hoàn thành thổn thức về tuổi thanh xuân, về đạo lý cuộc đời, cùng không chấm dứt tự hỏi hợp lí mình đã trân trọng và tận hưởng hết mình số đông tháng năm rực rỡ tỏa nắng ấy. Gấp lại cuốn sách, trong tôi tràn trề một cảm hứng - BIẾT ƠN! Tôi cảm ơn người sáng tác và dịch mang đã mang lại cho tôi một cuốn sách hay với ý nghĩa. Cảm ơn Ah Reum đã mang đến tôi một bài học kinh nghiệm cuộc sống, một tấm gương sống sáng ngời với cảm động. Tôi cảm ơn cuộc sống vì xung quanh chúng ta còn biết bao phần đa tấm lòng êm ấm và gồm biết bao rất nhiều điều giỏi đẹp khác. Tôi biết ơn cha mẹ vì đã đến tôi một hình hài cùng trí tuệ, xúc cảm của một con tín đồ bình thường, nhằm tôi có thể sống cùng hưởng hạnh phúc của một bé người thông thường trên trần gian này... Đôi khi bọn họ nên từ hỏi: “Nếu chỉ từ một ngày nhằm sống, chúng ta sẽ làm gì?” để xem bản thân mình thực sự mong ước điều gì. Hãy tìm phát âm cuốn "Những tháng năm rực rỡ" để cùng cảm giác và suy ngẫm nhé. Hãy luôn luôn nhớ: "Cuộc sống dẫu ngắn, dẫu dài, vẫn chính là những tháng năm rực rỡ”, cuộc sống đời thường dù vất vả, khổ cực, vẫn luôn luôn là vô giá chỉ - bởi bọn họ chỉ sống cuộc đời này còn có một lần!_____Người viết: Phạm Thị Thu Hương.Ảnh: thư viện ĐHHN
_____Tác giả: Ae-ran Kim
Dịch giả: Nghiêm Thị Thu hương thơm – giảng viên khoa hàn quốc – trường ĐH Hà Nội
Thể loại: tè thuyết
NXB: NXB Hội bên Văn_____