Review Sách Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn ", “Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn”
Bạn đang xem: Review sách nếu biết trăm năm là hữu hạn
“Nếubiết trăm năm là hữu hạn được viết bởi cả trái tim của Phạm Lữ Ân với đó chínhlà giá trị chủ công của quyển sách. Một lần các bạn bỏ qua quyển sách là một trong những lần bạnbỏ qua cơ hội lớn để chiêm ngưỡng lại bạn dạng thân bản thân – một hay tác kỳ lạ củatạo hóa.”
Sự hữu hạn trong cảm xúc
Đôilúc ta cho rằng tình cảm của ta là vĩnh cửu so với một sự vật sự việc gì đó.Ta yêu một bài xích hát và cho rằng đó là bài bác tuyệt nhất nhưng ta được nghe. Ta phù hợp mộtbộ phim và khi xem trọn bộ, ta cảm xúc giường như đó là siêu phẩm bất hủ. Tayêu một người, yêu mang lại nỗi nghĩ họ là duy nhất. Nhưng, loại tuyến tính của thờigian có tác dụng ta ngày càng thấm sự nhạt nhòa, tàn phai của cảm xúc. “Nếu biết trămnăm là hữu hạn” mang tới cho chính mình đọc một cái nhìn chưa khi nào cũ – cảm hứng củacon tín đồ là giới hạn – Nếu bạn muốn giữ cảm giác thì phải ghi nhận nuôi chăm sóc cảmxúc. Cũng giống như bài hát kia, nếu như không có bạn dạng phối và cách hát mới thì nócũng sẽ không còn thoát ngoài quy luật sa thải của thị phần âm nhac. Tốt tình yêuthiêng liêng của bạn, còn nếu không làm mới bạn dạng thân thì cả hai đã chìm vào ngục tù tối.
“Mình không lúc nào có thể quên đêm tối hômđó, khi mình phát chỉ ra một điều khôn xiết lạ. Đó là khi mình chỉ nghĩ về phiên bản thânmình thôi, thì mình cảm thấy cô đơn cùng cực, và phần đông không lối thoát. Dịp ấy,tất cả những người dân xung xung quanh chỉ toàn là những chiếc bóng vô hình. Tuy nhiên khimình bước đầu “nhìn thấy” bạn khác, nghĩ về đến bạn khác thì mình nhận thấy thì họcũng tất cả một thân phận riêng biệt của họ, và mình thật sự không cảm thấy cô độc nữa.Trong một khoảnh khắc, có lẽ rằng chính cái cảm xúc không đơn lẻ ấy đã cứu vớt mìnhthoát khỏi chiếc chết. Mình đưa ra ký vì để sống, chưa hẳn từ phiên bản thân mình màtừ người khác.”
Quyểnsách ban đầu bằng sự hữu hạn xúc cảm trong tình bạn, tình yêu. Hôn nhân là 1 ranh giới rất ước ao manh thân thiên đườngvà địa ngục. Do số lượng giới hạn trong cảm giác mà mỗi phía bên trong cuộc hôn nhân gia đình đều cảmthấy bế tắc. đôi lúc họ coi nhà như là một chiến trường để chống chọi với thựctế cơm áo gạo tiền. Mỗi ngày đi làm việc là một ngày vui vày họ bỏ sau sống lưng những khổsở vụn vặt, tiến mang đến với tự do… “Nhà chỉlà một từ bỏ ngắn ngủi, cơ mà hàm nghĩa của nó thì mênh mông. đơn vị trong nỗi bi tráng củabạn là căn biệt thự cao cấp vắng người, và mỗi một khi có người thì lại đầy tiếng gượng nhẹ vã<…>. Với tôi vẫn suy nghĩ rằng, nếu không nơi đâu bằng được mái nahf mình, thì tốithiểu ta có thể làm cho ký kết ức của bản thân mình là đừng khiến cho nó trái với chân thành và ý nghĩa củasự bình yên.” rất nhiều trang sách đầu tiên của “ ví như biết trăm năm là hữu hạn”nêu nhảy được thực sự dung dị - con người không yếu đuối khi cô đơn mà ta gụcngã vì không làm cho mới cảm hứng của phiên bản thân và không nhận thấy sự chuyển đổi của ngườikhác.
Tacó một đám chúng ta thưở thiếu hụt thời. Ngày chia tay cấp cho ba, đứa nào cũng viết giữ bútthật dày, thiệt đầy lời yêu thương thương với khi kết lại ai cũng mong BFF – chúng ta thânmãi mãi. Nhưng tự hỏi gồm gì là mãi mãi? từng đứa mỗi phương trời, ai cũng có bạnmới, đắm say riêng và chủ yếu chúng là đa số viên gạch tạo nên bức vách chống cách.Nhiều khi tôi và chúng ta cùng trách bọn họ sao lại mau quên như vậy trong khi ký ức củachúng ta về họ đã dừng lại vào trong thời điểm 18 tuổi. Ta trách chúng ta thật các và đôikhi cũng rứa hàn thêm tình bạn thật nhiều. Nhưng so với Phạm Lữ Ân thì khác, ôngmuốn cam kết ức chỉ tạm dừng ở đó thôi, vị nếu tất cả cố hàn đính thêm thì dĩ nhiên gì sẽ đẹp nhưta vẫn hằng ao ước ước.
Sự hữu hạn của đời người
Cóai đó từng ước mơ tắt nắng nóng buộc gió bởi cảm thức được cuộc sống đời thường là chuỗi ngàyhữu hạn. Thời hạn là tuyến đường tính với trôi qua cấp tốc như cát trôi qua kẽ tay. Vớitác giả, bọn họ hãy chắt chiu từng giây phút một, sống trọn tuổi trẻ. Tứ tưởngđó được hòa trộn một trong những mẩu truyện nhỏ tuổi về tình yêu, nhỏ người, tuổi trẻ.
Nhưmột bài thơ nào này mà tác giả đang đọc – Hãynói yêu thôi, chớ nói yêu mãi. Con người lắm mộng tưởng và những ước mơ.Hãy hợp tác vẽ giấc mơ kia ngay hôm nay. Bởi đoạt được giấc mơ cũng tương tự chinhphục người bạn muốn vậy. Ví như ta e dè, lo sợ, ta chẳng thể nào tiếp cận đượcnó. Giả dụ ta đang chìm đắm trong nó tuy vậy lại chỉ biết mộng ảo về sau này takhông thể cảm nhận được sự cực nhọc khăn, và lắng đọng của hiện tại.
“Có bạn nghĩ rằng hưởng thụ cuộc sống đời thường đồng nghĩa vớivật chất. Mà lại không. Trải nghiệm cuộc sống tức là tận hưởng đầy đủ thứ tốt đẹp màcuộc đời và vũ trụ đưa về cho bạn. Vật dụng chất, tinh thần, thể xác. Cổ xưa hayhiện đại. Nắng cùng gió, ngày cùng đêm. Khía cạnh trời, mặt trăng, cây cỏ núi sông với cỏdại. Tình bạn, tình yêu. Những thứ, nếu bạn cũng có thể nhận ra. Đáng buồn là nhiềulúc họ không nhận ra chúng, mà lại chỉ thấy hầu như ảo ảnh khác. Bọn họ bị ảogiác.”
Tưởngtượng rằng mọi cá nhân có 60 năm nhằm sống, để yêu, để cống hiến, bạn sẽ sử dụng nónhư thay nào? những trang sách nhiều người đang đọc để giúp bạn bắt gặp điểm bắt đầu.Đó là khi trong bạn có một quyển sách và bạn quả cảm viết nó trên giấy. Đó làkhi trong các bạn có khúc mắc, đừng e dè đối diện với bạn dạng thân, thậm chí làtâm sự với chinh trọng tâm hồn mình.
“Đờingười ngắn, chớ ngủ dài.” Đây là câu nói chứa đựng đầy ý nghĩa. Sự hữu hạn củacuộc sinh sống không chất nhận được ta tiêu tốn lãng phí dù chỉ là 1 phút đến những bài toán vônghĩa. Nhưng nhiều lúc có hầu hết việc nhỏ dại nhoi lại đem về cho ta những ý vị. Sốngtrọn từng giây không có nghĩa là sống gấp. Nếu như ta quá gấp lại hóa không hay. Vộimà đưa ra nếu nó không có tác dụng ta ngấm thía từng giọt nắng nóng ban mai, cảm nhận thêm những cơngió phảng phất chất chứa tình. Mãi sau khoản thời gian gấp cuốn sách này lại, ta vẫn cứ nghe ở đâu đó lời Phạm Lữ Ân đã ru mình, ru đời
“Sánghôm ni tôi quan sát em ở xẻ tư. Đèn đỏ còn sáng sủa và đồng hồ đang đếm ngược. Bamươi chín giây. Em sẽ vội, chiếc xe đạp điện điện màu đỏ đang nhích dần dần lên. Khôngchỉ bản thân em, nhiều người dân khác cũng vội. Các cái xe may cứ nhích dần, nhíchdần lên…
Sống là không mong chờ dù chỉ mấy mươi giây.
Tôi nhớ bao gồm hôm nào đấy, em đã nói với tôi rằng, đó làtriết lý hay, ta cần tranh thủ sống tới từ giây của cuộc đời.
Nhưng em có biết không, chớ vì bất kể triết lý làm sao màgạt bỏ đi ý nghĩa sâu sắc của sự hóng đợi. Chờ đợi ở đây không phải là mở miệng to chờsung, mà mong chờ là một trong những phần bài học tập của cuộc đời. Em sẽ bằng lòng chứ, nếu embiết về điều sẽ xảy ra.
Đợi xếp hàng trong ẩm thực ăn uống vì biết sẽ đến lượt mình,và rằng đó là sự việc công bằng. Đợi biểu đạt đèn xanh trước khi nhấn bàn đạp, vị biếtđó là quy định và sự bình an cho phiên bản thân. Đợi một bạn trễ hẹn thêm dăm phútnữa, vị biết tất cả bao nhiêu điều bất ngờ có thể xảy ra trên đường…”
“Sao ta sống nổi cùng với mình…”
Thànhcông độc nhất của cuốn sách – theo tôi – là việc Phạm Lữ Ân giữ hộ gắm thông điệp sốngrất tình. Ta vẫn thường xuyên nghe người này khuyên sống tích cực, bạn kia nói phảilạc quan. Điều đó phần lớn trong họ đều nhận thức nhưng chưa phải aicũng ý thức được. đều triết lý sinh sống trong quyển sách chúng ta càm bên trên tay như nhữnglời thủ thỉ trọng điểm tình. Bọn chúng ru trọng tâm hồn ta – nhè nhàng và sâu lắng, để mang đến cuối cómột điều gì vẫn cứ vương vấn mãi trong trái tim trí ta.
“Và tôi khi trải qua tuổi mười tám, tôi dấn rarằng đó đó là tình yêu với đất nước. Máy tình mà trước khi bị ném vào cơnbão thực tế, tôi chưa tưởng tượng ra nắm thể. Đât nước đó không chỉ là là một hìnhdung trong lòng tưởng, mà là 1 trong những thực thể sống vơi đất, với biển cả với rừng, vớithể chế chủ yếu trị với những sự việc xã hội. Đất nước không chỉ có là chùm khế ngọt,con con đường quê mà là đất nước xã tắc. Tình yêu khu đất nước, nó khiến ta vững tiến thưởng quamọi cơn bão. Nó hệ trọng ước vọng bay xa. <…> vị đó tôi ước hy vọng sao phần đông bạntrẻ vừa rời chống thi đại học, giỏi dù bước chân vào đời, dù bạn có đi đếnphương trời nào, cũng hãy giữ trong tâm địa niềm yêu khôn nguôi với quốc gia này.Vì thế các bạn sẽ không lúc nào mất đi tình yêu và niềm tin tuổi trẻ.
Nếu tình thương trai gái là vật dụng tình yêu lãng mạn tốt nhất củađời người, thì tình yêu quốc gia là lắp thêm tình yêu khôn xiết lãng mạn vào đời sốngcủa một công dân. Mười tám tuổi, bạn chắc hẳn rằng phải là 1 công dân.
Saota sinh sống nổi với mình…? là khi ta trở thành một chỗ dựa, cho bất kể ai, đề cập cảchính bản thân mình. Trở thành điểm tựa cho chính phiên bản thân là điều tối quan trọng.Bởi gồm có lúc không ai tin ta ngoài phiên bản thân ta. Không có bất kì ai an ủi ta cùng khôngai vùng lên ta kế bên chính bản thân mình.
Vìvậy, ta hãy sáng sủa là thiết yếu mình, hãy sống cuốc sống của bản thân và ko ngừnghoàn thiện bạn dạng thân. Một lúc ta kiêu dũng rũ quăng quật những yếu tố có tác dụng ta nhụt chí haynhững thói quen nạm hữu, ta bắt đầu đi trên tuyến đường đúng đắn.
“Sống một cuộc đời cũng như vẽ một bứctranh vậy. Nếu như bạn nghĩ thật thọ về hầu hết điều mà bạn có nhu cầu vẽ, nếu như bạn dự tínhcàng những màu sắc bạn có nhu cầu thể hiện, nếu như khách hàng càng chắc chắn về làm từ chất liệu bạnmuốn sử dụng, thì bức tranh trong thực tế càng kiểu như với tưởng tượng của bạn. Bằngkhông, vẫn là đa số màu mà fan khác thích, là tranh ảnh mà bạn khác ưng ý,không đề xuất bạn.”
thư viện Điểm sách tuyển chọn tập phong thái đọc tự sách mang đến đời du ngoạn - vui chơi"Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu…” Cuốn sách là đều nhịp đập tình thực của cảm giác và sự thấu hiểu sâu sắc những cung bậc của đời sống.
Ngay từ tựa đề, “Nếu biết trăm năm là hữu hạn” gợi nhắc cho tất cả những người đọc cho miền trung khu thức sâu thẳm. Cố gắng nhưng, cuốn sách lại là sự việc tổng hòa của những gì vừa sâu lắng, lại dung dị, gần gũi với cuộc sống thường ngày đời thường của từng người. Cuốn sách còn là bức tranh nhiều sắc, dung hòa giữa cảm xúc chân thành cùng lí trí dung nhan sảo, được đúc rút từ những trải nghiệm thực tế dày dặn của tác giả.
Để giành được sự dung hòa vừa đủ ấy, có lẽ cũng xuất phát từ các việc Phạm Lữ Ân – người sáng tác của cuốn sách cũng là cây bút danh của cặp vợ ông xã Đặng Nguyễn Đông Vy và Phạm Công Luận. Với kết cấu từng câu chuyện bé dại lồng ghép những bài học lớn, cuốn sách như một lời gửi gắm thực tình của người sáng tác đến độc giả.
“Nếu biết trăm năm là hữu hạn”đặc biệt phù hợp với người trẻ tuổi, những người dân vẫn còn băn khoăn trăn trở trước muôn nẻo ngã rẽ của tương lai
“Nếu biết trăm năm là hữu hạn” đặc biệt tương xứng với tín đồ trẻ tuổi, những người dân vẫn còn do dự trăn trở trước muôn nẻo bổ rẽ của tương lai. Phạm Lữ Ân viết thực lòng và mộc mạc, từng câu chuyện bé dại như một bức thư mà bậc bố mẹ muốn giữ hộ đến tín đồ con của mình. Tác giả có sự thấu hiểu thâm thúy về những do dự của bạn trẻ vào một thôn hội cùng với nhịp sống cấp vã, khi người ta bên cạnh đó lướt qua nhau quá nhanh. Nỗi đơn độc chống chếnh, sự lỡ nhịp của cuộc đời, câu hỏi về sự trưởng thành, tình yêu,…tất cả phần nhiều được phân tích và lý giải trong cuốn sách mỏng tanh những lại đựng đầy sức nặng nề này.
"Người ta điện thoại tư vấn tuổi mới lớn là "tuổi biết buồn". "Biết buồn" tức là chạm ngõ cuộc sống rồi đó. Biết bi thảm tức là ban đầu nhận ra sự hiện nay hữu của các khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận thấy rằng có những thời gian mình cảm xúc cô độc. Xem thêm: Sổ Sách Kế Toán Phải Lưu Trữ Bao Nhiêu Năm, Quy Định Thời Hạn Lưu Trữ Chứng Từ Kế Toán
Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng góp khung sự đơn độc trong số lượng giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong căn nhà tâm hồn. Những lần vào căn nhà ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì chúng ta vẫn hoàn toàn có thể điềm tĩnh xét nghiệm phá bạn dạng thân vào sự tĩnh lặng.
Để rồi sau đó, các bạn bình thản cách ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống ngổn ngang thường ngày, vốn lắm nỗi bi tráng nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui...".
Để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép góc cửa lại và trở về cùng với cuộc sống ngổn ngang thường ngày, vốn lắm nỗi bi tráng nhưng cũng không lúc nào thiếu niềm vui.
40 mẩu chuyện nhỏ, 40 miếng ghép để người đọc có thể tìm thấy mình, thấy như câu chuyện của chính những người xung xung quanh mình. Một cậu bạn băn khoăn trong việc nỗ lực để trở đề xuất “trưởng thành” hơn. Một cô bé đứng trước ngưỡng cửa ngõ lựa chọn nghề nghiệp của cuộc đời. Một giây lát của hoài niệm thơ ấu yên ả, một chiếc nắm tay của yêu thương, một tình yêu dang dở ko rõ hồi đáp,…Phạm Lữ Ân đã gom nhặt phần đông cảm xúc, bắt mang những khung người của cuộc sống thường ngày để viết bắt buộc dòng thiệt thơ mà cũng chân thật đến cảm động.
“Mary Tyler Moore đã nói rằng: “Đôi khi, các bạn phải quen biết một tín đồ thật sự thâm thúy mới rất có thể nhận ra đó là 1 trong người trọn vẹn xa lạ”.Cuộc sống vẫn chảy về phía trước. Ta thay đổi và bạn cũng thay đổi thay. Sự phân chia xa âu cũng chính là lẽ hay tình của đời sống, có rồi lại mất, đến rồi lại đi. Vì vậy sẽ gồm có tình chúng ta keo sơn kéo dãn dài đến tận lúc ta lìa cuộc đời với mái tóc trắng, nhưng cũng đều có những fan chỉ kết nối với nhau trong một đoạn lẽ nào đó, rồi thôi.
“Những người bạn của cuộc đời
Có bạn như tấm gương
Có fan như mẫu lược
Có tín đồ như con dao
Có người như ngụm nước…”
Không chỉ là cuốn sách ưng ý dành cho tất cả những người trẻ đầy trăn trở, cuốn sách nuôi dưỡng đa số hạt tương tự “chân”, “thiện”, “mỹ”, để cuộc đời mọi người thêm các yêu thương, thông cảm với khoan dung.
Không chỉ cần cuốn sách ưng ý dành cho những người trẻ đầy trăn trở, cuốn sách nuôi dưỡng phần đa hạt như là “chân”, “thiện”, “mỹ”, nhằm cuộc đời mọi người thêm nhiều yêu thương, thông cảm và khoan dung.
“Làm sao để vứt bỏ cái ác? Câu trả lời thường thấy là hãy kiêng xa nó, với nếu bắt gặp thì trừng vạc nó say mê đáng. Nhưng lại còn một giải pháp nữa, chính là đừng để tín đồ khác có thời cơ trở thành tín đồ xấu. Đừng bỏ rơi, chớ ép uổng, chớ khinh khi. Đừng lừa gạt, đừng lợi dụng, chớ phản bội. Đừng tạo tổn thương. Đừng dồn ai vào con đường cùng...
Vậy thì nên làm cho chúng ta mạnh hơn. Hãy tìm tới nhau, chúng ta bè, tín đồ thân, đồng nghiệp, đồng hương, đồng loại... Hãy hỗ trợ và xin được giúp đỡ, hãy xiết chặt lại đều mối dây contact và đừng để ai thành kẻ lạc loài. Phần đa kẻ lạc loài, thường dễ trở thành thủ phạm, hoặc phát triển thành nạn nhân.”
Có bao giờ bạn từ hỏi “Tình yêu đích thực là gì?”, “Tình các bạn thực sự là gì?”, “Hạnh phúc là chi?” “Nếu biết trăm năm là hữu hạn” để giúp bạn giải đáp thắc mắc đó
Có lúc nào bạn từ bỏ hỏi “Tình yêu đích thực là gì?”, “Tình chúng ta thực sự là gì?”, “Hạnh phúc là chi?” “Nếu biết trăm năm là hữu hạn” để giúp đỡ bạn giải đáp câu hỏi đó:
Mọi đồ vật có thời khắc của nó. Em đừng cố tinh giảm thời gian. Trường hợp trái không chín thì không nên hái. Giả dụ nhộng chưa chín thì đừng phá tan vỡ kén tắm. Giả dụ chưa chạm chán được một trung khu hồn nhất quán thì chớ trao giữ hộ trái tim. Đừng để quả đât này tác động.
Xuân qua hè tới. Đông thanh lịch thu về.
Đừng rối rít khi thấy được những loại cây đã khoe lá khoe hoa. Hãy cứ bình tâm. Hãy đợi thời khắc của mình, em nhé. Hãy tận dụng khoảng chừng lặng này nhằm bồi đắp cho chính bản thân mình và học cách khám phá điều sẽ xảy ra. Nếu em biết suy tư, khoảng chừng thời gian chờ đợi không lúc nào là vô nghĩa.
Vì thế, dù cuộc sống có trôi cấp tốc đến mấy, em lưu giữ để dành trong đời mình những khoảng chừng lặng đợi đợi. Không chỉ như chờ đèn xanh chiếu sáng ở té tư, nhưng mà như hóng rượu chín rồi hãy uống.
Như chờ tình đến rồi hãy yêu.
“Nếu biết trăm năm là hữu hạn” đó là món vàng vô giá cho những người đang tra cứu kiếm phương hướng của cuộc sống, những người đang đứng giữa những giây phút trở ngại muốn search thấy sự bình yên trong lòng hồn mình. Đặc biệt, là món tiến thưởng cho bất kì ai mong mỏi sống hầu như ngày chân thành và ý nghĩa hơn, vị tha hơn, một cuộc sống thường ngày thực sự xứng đáng sống.
Để kết lại bài bác viết, tôi xin mang đến bạn một bài xích thơ trích trong “Nếu biết trăm năm là hữu hạn”. Hy vọng rằng mỗi ngày họ sống, này sẽ là đầy đủ ngày thiệt ý nghĩa. Để mỗi giây lát của cuộc đời dù cho là ngắn ngủi, dù cho là hữu hạn, nhưng mà ta sẽ chưa phải nuối nuối tiếc vì đang không sống đủ sâu, đủ chân tình với chủ yếu lòng mình, với đông đảo ước mơ, khao khát sâu thẳm trong ta.
Jhc
HBfa
WQi
Oj
Ey
MDd9&auto=format&fit=crop&w=500&q=60" alt="*">
Để mỗi giây phút của cuộc đời mặc dù cho là ngắn ngủi, mặc dù cho là hữu hạn, tuy vậy ta sẽ không hẳn nuối tiếc vì đang không sống đủ sâu, đủ thực tâm với bao gồm lòng mình, với phần nhiều ước mơ, ước mong sâu thẳm vào ta.
“Đã qua mất rồi bao cơ hội được yêu…”
…Vì gần như thứ tầm thường ta đổi bao điều vô giá
Đổi đơn độc lấy phần đa cuộc gặp gỡ chẳng đề nghị chi
Đổi cái hôn lấy tiếng cười nghịch trống rỗng
Đổi nỗi nhẹ êm lấy những phút hội hè
Đã qua mất rồi bao cơ hội được yêu
Làm sao kéo về dù duy nhất vầng trăng sẽ lặn…
Tiếng cu gù – BLAGA DIMITROVA
Minh Tâm
BÌNH LUẬN
Những mẩu chuyện hài-hước mà ít người biết về công ty văn Nguyễn Tuân">
23.09.2022
Ranh giới giữa bền chí và làm phiền rất mong mỏi manh: bài học kinh nghiệm vỡ lòng về cách viết email cho người bận rộn
27.05.2020
Louise Glück - đơn vị thơ của những nỗi đau
23.06.2021
Tóm Tắt Sách: Động Lực chèo lái Hành Vi
26.09.2016
Đọc nhiều
Những cuốn sách kinh sợ nhất đều thời đại theo nhận xét của độc giả
20.08.2024
“Được học” và ý nghĩa sâu sắc của việc học
21.08.2024
Hiểu đúng để chữa lành những vấn đề về sang trọng chấn tâm lý ở trẻ em
20.08.2024
FANPAGE
READSTATION.VN
Mới nhất
“Được học” và ý nghĩa sâu sắc của việc học
21.08.2024
Những cuốn sách kinh hãi nhất rất nhiều thời đại theo nhận xét của độc giả
20.08.2024
Hiểu đúng để chữa lành những vấn đề về sang trọng chấn tư tưởng ở trẻ em em
20.08.2024
Bộ sách quan trọng mừng đón Trung thu 2024 tự Crabit Kidbooks
16.08.2024
HIẾU – Thở cho Ba, mỉm cười mang lại Má: Một cuốn sách ý nghĩa sâu sắc của Sư Ông phù hợp Nhất Hạnh
16.08.2024
Tags nổi bật
sách hay đề nghị đọc Sách mới reviews sách Sách tốt Tuyển tập sách tuyệt tóm tắt sách tình yêu mẩu chuyện điểm sách review sách tâm lý học phạt triển bản thân cuộc sống Trích dẫn xuất xắc xa hoi xúc cảm Sách tốt về cuộc sống đánh giá sách Đọc sách hay tâm trạng
© 2024 bản quyền thuộc muasachhay.com